Thạch Phi Hiệp đang rất muốn bùng nổ. 
Tiệc Noen không có đồ mặn, toàn món chay, hắn nhịn. 
Đèn trong phòng làm việc lập lòe như trên sàn nhảy, không ai thèm sửa, hắn nhịn. 
Mỗi bữa cơm văn phòng xong đểu phải làm một lô Molitium bảo vệ dạ dày, hắn nhịn. 
Nhưng, khi hắn nhìn mặt nhân viên của mình đỏ au năm vết ngón tay khóc lóc, hắn thực sự, thực sự không nhịn được nữa! 
Ai cần lương tháng ngàn tám chứ. 
Ai cần cơ hội thăng chức năm sau chứ. 
Ai cần chuyến du lịch Hương Cảng ba ngày nữa chứ. 
Hắn hiện giờ trong đầu tràn ngập một ý nguyện duy nhất ——- 
Hắn muốn dẫm cho bẹp hai con chó độc ác bẩn thỉu kia ra! 
Phang. 
Khi cửa phòng làm việc bị một cẳng chân đá văng ra, Võ Chấn Kiếm còn đang lo lắng làm sao giảm chi phí nhân công lại một ít. Trên thực tế, hắn thấy mỗi công nhân đều ăn đến ba phần bảy phần giá thành sản phẩm thực là chuyện vô cùng vô cùng không chấp nhận được. 
“Tiện nhân!” Thạch Phi Hiệp ngay trong khoảng khắc hắn ngẩng đầu lên, đã vọt tới trước bàn làm việc, nắm đấm hung hăng dộng xuống mặt bàn. 
… 
Võ Chấn Kiếm ngớ người nhìn hắn cả nửa ngày, mới phun ra được một chữ: “A?” 
“Ngươi có biết lễ Giáng Sinh là gì không hả! Là sinh nhật chúa Jesus! Chúa Jesus chứ có phải Quan Thế Âm đâu. Tại sao lại không được ăn thịt! Tại sao? Khốn nạn!” Thạch Phi Hiệp Kích động gào thét, xách cổ áo hắn lên, tàn bạo truy vấn. 
Võ Chấn Kiếm ngây thơ chớp chớp: “Cho tiết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-tuu-diem/209712/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.