Hybe một chút cũng không thích địa ngục.
Nơi này quá tối tăm. Mặc dù chính giữa thành có một luồng quang huy thánh khiết có thể so với nhật nguyệt, cũng vô pháp thay đổi chỉnh thể hắc ám của địa ngục.
Hơn nữa, nơi này để lại cho hắn hồi ức quá mức đáng sợ. Thế nên dù ở trong một gian phòng còn xa hoa hơn cả gian phòng thượng hạng của trung tâm giải trí giới thứ mười, cũng không thể hóa giải ý thức kháng cự của hắn đối với địa ngục.
Đáng tiếc hiện giờ hắn không thể rời khỏi.
Không phải vì địa ngục hạn chế tự do của hắn, mà là vì Julian vẫn chưa trở về.
Beelzebub hứa hẹn sẽ chữa trị linh hồn cho Julian, đưa hắn về, nhưng gần nửa năm qua, Julian thủy chung không xuất hiện. Hybe từng tượng tưởng ra rất nhiều khả năng, bất quá cuối cùng đều dẹp bỏ vì địa ngục không chút động tĩnh.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là tiếp tục chờ đợi.
Chuông cửa vang lên.
Hybe đứng dậy mở cửa, quen thuộc như đã từng vô số lần làm như vậy.
Ngoài cửa là thị giả và xe đẩy thức ăn, trên hai tầng xe đều bày đầy bữa tối thơm ngào ngạt.
Mặc dù không muốn ăn, Hybe vẫn lễ độ mời thị giả đẩy xe vào phòng.
Thị giả thành thạo bố trí xong bữa tối, sau đó ra khỏi cửa.
Hybe đi đến bên bàn ăn, hậu tri hậu giác phát hiện hắn cư nhiên chuẩn bị hai khẩu phần.
Chẳng lẽ có khách?
Ở địa ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-gioi/3082032/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.