Chương trước
Chương sau
Mammon ý vị thâm trường nhìn Isfel.

Isfel im lặng, nửa ngày, vô thanh gật đầu.

Mammon mỉm cười yên tâm.

Ngay lúc bọn họ”liếc mắt đưa tình”, bên ngoài trời long đất lở.

Rafael một bên trừng Shipley đột nhiên từ trên không giáng xuống, một bên liều mạng cứu vãn sinh mệnh của những đóa hoa bị ván cửa đè nát.

“Các ngươi có vẻ qua ải khá suôn sẻ a.” Shipley ở trên cao nhìn bọn họ.

Đám người Mammon lập tức từ bên trong xông ra.

Tổ hợp bảy thiên sứ cùng đọa thiên sứ hiển nhiên khiến sắc mặt Shipley có chút khó coi.

“Con của ta, đừng sợ, phải nhớ, bất cứ lúc nào ta cũng ở bên con.” Thanh âm Thần chậm rãi vang lên, xuyên qua tầng mây, vọng khắp bốn phương tám hướng.

Rafael cười nhạo: “Cho dù có giả mạo Thần, cũng nên nghiên cứu sở thích của Thần trước chứ? Ngài ấy ghét nhất dùng ‘con của ta ’ làm lời dạo đầu.”

......

Giảo hoạt quả nhiên là giảo hoạt, nói dối cũng có thể nói đến mặt không đổi sắc tim không trật nhịp.

Các đọa thiên sứ đồng loạt cảm khái.

Thanh âm giống Thần như đúc ôn hòa bật cười, “Giả mạo Thần? Tại sao ta phải giả mạo Thần? Ta vốn chính là Thần, Thần hỗn độn vĩ đại. Thần phục ta đi, ta sẽ cho các ngươi tất cả những gì các ngươi muốn.”

Mammon thản nhiên nói: “Tỷ như muốn ngươi biến mất?”

“Quá kiên trì với ảo tưởng không thực tế, sẽ làm sinh mạng của ngươi trở nên ngắn ngủi.” Thần hỗn độn ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng khiến người không rét mà run.

Metatron nói: “Thần không bao giờ uy hiếp.”

Thần hỗn độn cười nói: “Meta, ngươi là Meta.”

“......” Mammon quay mặt nhìn Metatron, “Quen biết?”

Metatron lắc đầu.

Mammon nhíu mày nói: “Ta ghét nhất là thấy sang bắt quàng làm họ.”

Thần hỗn độn hoàn toàn không để ý tới lời châm chọc của hắn, tiếp tục nói: “Meta, ngươi vốn nên đứng cạnh Thần, qua bên ta đi, chia sẻ vinh quang của ta, ta sẽ ban ngươi vinh quang vô thượng!”

Mammon dục vọng chiếm hữu cực mạnh, ôm lấy thắt lưng Metatron, rõ ràng hữu lực nói: “Hắn đã có chủ.”

“Có chủ?” Metatron tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

“...... Người yêu.” Mammon hồi hộp đính chính.

Metatron tựa hồ không muốn làm hắn mất mặt trước mặt cường địch, nên chỉ mỉm cười.

Thần hỗn độn nói: “Thiên sứ tám cánh cao thượng quang huy không thể bị những kẻ ô nhiễm thấp kém đê tiện lừa gạt, Quang Minh thần điện mới là nơi duy nhất ngươi nên đến.”

Metatron nói: “Lòng ta chưa từng rời khỏi cung điện của Thần.”

“Ta nói cung điện của ta.” Thanh âm hắn ôn nhu lại thân thiết, giống như tản ra hương khí dụ hoặc vô pháp cưỡng lại, khiến người nhịn không được muốn tới gần.

“Lão già háo sắc, ông quá háo sắc!” Thạch Phi Hiệp không biết từ lúc nào đã trở lại bên bộ chỉ huy cự ly xa, thình lình bật ra một câu.

Không khí tại hiện trường rất áp lực.

Nghẹn cười đến mức thật áp lực.

Các thiên sứ cùng đọa thiên sứ không phải vì Thần hỗn độn mới nhịn, mà là vì Metatron. Thời điểm này, tốt nhất nên bận tâm tới mặt mũi của đồng đội.

“Shipley.” Thần hỗn độn thản nhiên nói, “Làm chúng biến mất hết đi.”

Rafael kháng nghị: “Ngươi còn chưa lôi kéo ta và Uriel.”

Thần hỗn độn ngạc nhiên: “Ngươi nguyện ý đầu quân bên ta?”

“Đương nhiên không thèm.” Rafael ngôn hành chính nghĩa.

Thần hỗn độn nói với Shipley: “Y như cũ.”

Shipley nhíu mày nói: “Bọn họ tới bảy người.”

“Con của ta, không cần sợ hãi.” Hắn hạ giọng, dùng một loại thanh tuyến gần như thôi miên, “Sợ hãi không thể tồn tại trong tâm của con. Dũng cảm lên, hãy chiến đấu như một chiến binh quả cảm!”

Shipley giơ tay, Trái tim vĩnh hằng nháy mắt xuất hiện trong tay hắn.

“Đây mới là con ngoan của ta.” Thần hỗn độn cười nói, “Con sẽ không phải chiến đấu một mình, ta vĩnh viễn ở bên con.”

Hắn chưa dứt lời, đã có sáu thiên sứ sáu cánh trắng muốt xuất hiện giữa không trung, ba trái ba phải hộ vệ cho Shipley.

Shipley trong mắt lóe lên một tia tình tự khác thường, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

......

Nhìn sáu khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, các đọa thiên sứ và thiên sứ tương đối đau đầu.

Abaddon nhíu mày: “Này là ca sinh sáu?”

Thạch Phi Hiệp hưng phấn hỏi: “Tình huống gì thế? Tình huống gì thế?”

Uriel lui một bước, đứng sau lưng Isfel, “Giao cho ngươi.”

Rafael kích động xắn tay áo, “Đại địch trước mắt, ta nguyện ý cống hiến tất cả lực lượng mà ta có thể cống hiến.”

Abaddon nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi làm gì hăng hái dữ dội vậy?”

Beelzebub nói: “Gần đây thiên đường lượng công việc nhiều lắm sao?”

Rafael nghiêm mặt nói: “Ta tuyệt đối không phải bởi vì đối phương có khuôn mặt giống hệt Michael đại nhân nên mới kích động như vậy....... Được rồi, ta quả thật bởi vì bọn họ có khuôn mặt giống hệt Michael đại nhân nên mới kích động như vậy. Ta tuyệt đối không chịu được bất cứ kẻ nào giả mạo Michael đại nhân kính yêu.”

Beelzebub nói: “Yên tâm. Máy thông tấn tắt rồi.”

Rafael nói: “Vậy không cần lảm nhảm nữa, cơ hội hiếm có, đánh thôi!”

Beelzebub nói: “Nghe thấy chưa?”

Thanh âm thanh lãnh của Michael từ máy thông tấn truyền ra, “Rất rõ.”

“......” Rafael oán hận quay đầu trừng Beelzebub, “Phản đồ!”

“Ta là đọa thiên sứ mà.” Beelzebub ‘không sao cả’ nhún vai.

Rafael tức tốc quay sang nói với Shipley: “Đấu không như vậy không vui, chúng ta cược gì đó đi.”

Mammon hai mắt sáng lên.

Shipley thản nhiên nói: “Ngươi muốn cược gì?”

Rafael nói: “Asmondeus và Poggi, ngươi quá rõ mục đích của bọn ta.”

Shipley nói: “Poggi bị Nhật quang thú ăn rồi.”

“A!” Abaddon mất kiểm soát bạo rống!

Mammon cùng Beelzebub đồng thời giữ chặt hắn.

Rafael mặt không đổi sắc nói: “Giá trị của Poggi với ngươi hẳn không chỉ dừng lại ở mức làm thức ăn gia súc?”

Shipley nói: “Ta chưa bao giờ có thiện cảm với gia hỏa thích mắng người đó. Bất luận hắn có giá trị hay không.”

Rafael nói: “Hybe hình như chưa từng mắng ai, nhưng cũng đâu thấy ngươi có bao nhiêu thiện cảm với hắn.”

Vẫn luôn ôm Julian ngồi trong hoa viên, cơ hồ bị quên lãng, Hybe từ từ ngẩng đầu, nhìn đến sáu thiên sứ diện mạo giống nhau như đúc đứng bên Shipley, hai mắt đột nhiên trừng lớn, khóe miệng kịch liệt co hai phát, đột nhiên rơi lệ.

Rafael nói: “Xem đi, con trai ngươi cũng nhịn không nổi nữa.”

Shipley thoáng liếc Hybe.

Hybe trong mắt lóe lên quang mang kỳ dị, giây lát liền cúi đầu.

Shipley lại nhìn về phía Rafael, hỏi: “Tiền đặt cược của ngươi đâu? Đừng nói chỉ dùng Hybe với Julian?”

Rafael hỏi: “Ngươi chịu sao?”

Shipley hơi nghiêng đầu, “Không thành vấn đề. Dù sao các ngươi đều phải chết, dùng cái gì làm tiền đặt cược cũng như nhau.”

Rafael vỗ tay, “Ta vốn định lấy Lucifer và Michael đại nhân làm tiền đặt cược, nếu ngươi đã không cần, vậy thôi miễn đi.”

“...... Máy thông tấn hình như còn chưa tắt.” Thanh âm âm u của Lucifer chậm rãi từ máy thông tấn truyền ra.

Rafael nói: “Ta cố ý làm vậy. Chỉ có như thế mới có thể cổ vũ sĩ khí của chúng ta ở trình độ cao nhất!”

Lucifer nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Rafael tuyệt không tự mình đa tình như Beelzebub mà đi tưởng câu này là đang hỏi mình. Hắn vểnh tai.

Quả nhiên, Michael nói: “Thắng, bỏ qua hết. Thua, tính sổ sau.”

Rafael cười đến miễn cưỡng, “Quả nhiên rất cổ vũ sĩ khí.”

Mammon buông Abaddon, xoay người ôm Metatron, nhẹ nhàng ngửi mái tóc vàng óng của hắn, nói: “Có phải nếu chúng ta thua sẽ tốt hơn?”

“Ngươi dám?” Abaddon rống giận.

Mammon diện vô biểu tình ngoáy ngoáy tai, nói: “Lãi nợ tăng gấp đôi.”

“......” Gian thương, gian thương, gian thương!!!

Abaddon nội tâm gào thét.

...... Bất quá dù sao cũng trả không hết, có tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba gấp bốn, cũng chẳng có gì khác biệt.

Beelzebub nói: “Trở lại chuyện chính. Đánh thế nào?”

Abaddon nói: “Ta chọn hai tên!”

Uriel nói: “Hai tên.”

Isfel nói: “Ân.”

Rafael cười nói: “Chọn hai tên với hai tên ta nghe hiểu, còn ân là có ý gì?”

Isfel đạm đạm liếc hắn một cái, giữa không trung đột nhiên rạch xuống mấy trăm tia chớp, bao vây cả Shipley lẫn sáu thiên sứ sáu cánh khác.

Rafael nhìn quang mang xanh tím của tia chớp, vuốt cằm nói: “Hiểu rồi.”

Uriel cùng Abaddon hiển nhiên không cam lòng để đối thủ mình nhìn trúng bị giành mất, một trái một phải nhắm về phía ba thiên sứ sáu cánh.

Rafael lớn tiếng căn dặn Uriel: “Ngàn vạn lần đừng đánh vào khuôn mặt tôn quý của Michael đại nhân.”

Uriel đắm chìm trong hỏa diễm, hỏa quyền trực tiếp vung ngay mặt thiên sứ đứng chính giữa.

......

Beelzebub thản nhiên nói: “Máy thông tấn tắt lâu rồi.”

Rafael: “......”

Quyền trượng trong tay Shipley nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

Rafael tức tốc trốn sau lưng Mammon, vỗ vai hắn nói: “Cố lên, ta tin tưởng ở ngươi.”

Mammon: “......”

Beelzebub lắc đầu nói: “Thiên đường nên thực hành chế độ khảo hạch, nâng cao tố chất của nhân viên.”

Rafael nói: “Ta thuộc loại nhân tài cao cấp, đi theo con đường trí tuệ.”

Beelzebub đột nhiên phất tay, khiến căn phòng vốn dùng để giam thiên sứ bị bọn họ bỏ quên đằng sau đột nhiên nảy lên giữa không trung, “Vô nghĩa! Chẳng lẽ ta không phải?” Căn phòng thình lình đáp xuống phía đầu Shipley!

Shipley kinh ngạc nhìn hắn.

Beelzebub cười lạnh: “Ta giỏi nhất là thao túng, sao có thể bị người khác thao túng linh hồn?”

Thạch Phi Hiệp ở trong bộ chỉ huy cự ly xa kích động reo lên: “Miễn dịch với công kích linh hồn?”

Thanh âm Gin xen vào, “Là sao?”

“Tức là lần này thành viên tổ đội loại hình phi thường phong phú. Di, bất quá không có vú em, ai có thể thêm máu?” Thạch Phi Hiệp lớn tiếng hỏi.

“Cái gì thêm máu?” Metatron vẫn chưa động thủ hiếu kỳ hỏi.

Thạch Phi Hiệp giải thích: “Cũng giống như bác sĩ, có thể làm cho tổ viên nháy mắt khôi phục sức chiến đấu.”

Rafael do dự nói: “Ta?” Quang năng của hắn tuy rằng hơi kém so với năng lực tu bổ trong nháy mắt của tinh linh, nhưng trọng thương bảo mệnh thì không thành vấn đề.

Thạch Phi Hiệp cảm khái: “Ta biết ngay cái vai vú em này là đo ni đóng giày cho ngươi, quá phù hợp.”

Rafael: “......”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.