Chính văn đến đây là kết thúc, kế hoạch viết hai ba cái phiên ngoại.
(Lời chị Hoa Tế ~~!)
Lúc bình minh, cổng thành ở ngoài thành nặng nề mở ra lần thứ hai, một đội thanh kiệu nhỏ nối đuôi nhau mà vào. Giữa mỗi một đỉnh kiệu nhỏ, đều chứa đựng một linh hồn thanh xuân tinh thần phấn chấn lại tràn trề sức sống. Tô Thiển Ngâm đứng ở chỗ cao, nhìn một màn quen thuộc, dường như bừng tỉnh, tất cả phát sinh trước mắt cùng sáu năm về trước trùng hợp. Giống như, thời gian như đang quay ngược, bản thân cũng là thành viên giữa đám thanh kiệu, ngồi giữa cái kiệu nhỏ chật hẹp giản đơn, trong lòng sợ hãi cùng chờ mong không biết số phận, kỳ vọng của gia tộc cùng dã tâm của bản thân, tiến về phía trước dũng cảm.
“Nương nương, thời gian không còn sớm, nên đi rồi!” Trí Tước tiến lên bẩm báo, cắt đứt tâm tư hỗn loạn của nàng. Tô Thiển Ngâm còn có chút chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn Trí Tước. Nương nương? Đúng vậy, bè cánh của Lưu thị đại án, nàng vì làm tiềm phục ngọa (= gián điệp),thành người có công, thành công thần hàng đầu hậu cung, được Tống Anh đế thăng liền ba cấp, rồi nàng liền xuôi gió xuôi nước mà thăng chức, hiện tại, đã là Chiêu nghi đứng đầu cửu tần (phi tần). Một năm rưỡi, còn có thể được chiêu hạnh vài lần, như vậy ở hậu cung có quang vinh hiếm thấy. Mọi người đều biết rõ, hoàng hậu nương nương, muốn bệ hạ từ Phượng nghi cung đi ra bên ngoài nhìn xem, liếc mắt có bao nhiêu khó khăn. Chỉ có Tô Thiển Ngâm tự mình hiểu rõ, ở trước mặt bệ hạ, bản thân thực ra chỉ là một công cụ. Người khác đều nói nàng an phận thủ thường, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhưng không biết, nếu như nàng thoáng chút vô lễ, người thứ nhất sẽ diệt trừ nàng, chính là vị hoàng đế bệ hạ này. Người tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào ở trong hậu cung nháo loạn thị phi, quấy nhiễu đến sinh hoạt của hoàng hậu nương nương. Ở trong mắt của nam nhân này, toàn bộ hậu cung, hoàng hậu mới là chính, nhân cùng sự hay bất cứ cái gì, cũng chỉ làm bối cảnh cùng tô điểm, không đáng lưu tâm. Nếu nói như thế, lúc ban đầu mới vào cung, lúc nàng đối với chính mình tràn ngập lòng tin. Như vậy thăm dò vài lần nàng đã hoàn toàn hết hy vọng. Bất quá nàng chỉ mới ở tuổi đôi mươi, cũng đã làm được tâm như chỉ thủy (tâm như nước),không dậy nổi gợn sóng. Yên lặng tiếp nhận vận mệnh của nàng, tại nơi thâm cung này cô đơn lạnh lẽo, làm hao mòn thanh xuân.
Không có thời gian sầu não, Tô Thiển Ngâm tinh thần phấn chấn lại, quay đầu lên cẩm kiệu, phân phó nói: “Tới Phượng nghi cung.”
Không qua bao lâu, liền đi tới cửa chính của Phượng Nghi cung. Cửa cung còn chưa mở, Tô Thiển Ngâm phân phó tránh sang một bên chờ, một lát sau, đại môn đồng đinh hồng tất (sơn đỏ) cuối cùng mở ra, Thiên tử nghi trượng bước ra. Tô Thiển Ngâm hạ kiệu tại chỗ nằm sấp đại bái, Nghi trượng lại không có một khắc dừng lại, lặng yên mà cấp tốc ly khai. Tô Thiển Ngâm đợi sau khi bọn họ ly khai mới đứng dậy, tổng quản Phượng Nghi cung Phúc Lộc đã đi tới, hơi khom người, cười nói rằng: “Nương nương, hôm nay hãy còn sớm.”
Tô Thiển Ngâm mỉm cười trả lời: “Vâng, xin hỏi công công, hoàng hậu nương nương thức dậy chưa.”
Phúc Lộc lắc đầu nói: “Hôm qua nương nương ngủ không được ngon, bệ hạ liền phân phó, hôm nay phải để nương nương ngủ nhiều một chút, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. Thỉnh an của hôm nay cũng có thể được miễn. Cho nên, nương nương cũng xin trở về đi.” Đây cũng là chuyện thường, Tô Thiển Ngâm cũng không kinh ngạc, nói vài câu đồng tình rồi liền ly khai.
Trên đường hồi cung vừa lúc đi qua Trữ tú cung, mành kiệu cách trở nàng, có thể nhìn thấy đám thiếu nữ như hoa kia đã tụ tập tại cửa, tốp năm tốp ba thì thầm với nhau, thấy một cái đại kiệu cẩm tú đi qua, liền hiếu kỳ quan sát. Không ngờ vẫn là Quý Tường năm xưa, ung dung vung cây phất trần, chỉ huy các nàng hướng mình hành lễ, Quý Tường thị tại chỗ khom người. Tô Thiển Ngâm không hề gì, không đúng là đã trải qua nhiều đời vua, thế nào có thể hi vọng bọn họ có thể kinh cẩn? Quan sát từng người một trong đám các cô nương vừa hành lễ vẫn như cũ hiếu kỳ quan sát, cuối cùng thấy được khuôn mặt của một người quen thuộc: Thiển Vận, ngươi vẫn tới…
Mấy năm trước, An Bình An quý nhân vào cung cùng thời với nàng, cuối cùng nén chịu, chịu không nổi giày vò của thâm cung cô quạnh này, đã treo cổ tự tử. Một phu nhân vẫn còn đang ở tuổi thanh xuân ở thâm cung tự sát, coi như là một chuyện chấn động. Hoàng đế tôn quý không gì sánh được của các nàng, cuối cùng miễn cưỡng từ ôn nhu hương của hoàng hậu thoáng xuất hiện, tự mình lo liệu việc này. Sau đó, cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào các nàng, một đám nữ nhân thương cảm đã lâu lắm lâu lắm rồi bị lạnh nhạt coi khinh. Hoàng hậu nương nương kiến nghị, hoàng thượng đại khai hoàng ân, cho mỗi vị phi tần trong cung một năm có hai cơ hội được thăm viếng, cũng chấp thuận mỗi tháng nội quyến của các cung phi tần đều có thể vào cung thăm hỏi một lần. Lệnh vừa ban, trên dưới hậu cung đều mừng rỡ không ngớt, hô to hoàng ân oai nghiêm cuồn cuộn. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, như vậy chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để trấn an, để tránh các nàng oán phụ oán hận chất chứa thành hiểm độc, đối với hoàng hậu sẽ tạo thành bất lợi.
Nhưng dù sao đi nữa, có thể về nhà nhìn qua thân nhân một chút, nàng cũng rất cao hứng. Nếu như, không phải buổi tối ngày đó, phụ mẫu cùng nàng mật đàm. Tô Thiển Ngâm còn nhớ rõ, ngày đó bọn họ đem một tiểu muội vừa mới tới tuổi cập kê, Tô Thiển Vận, đưa tới trước mặt, thanh thanh sở sở hỏi nàng: Bệ hạ sẽ thích nữ hài như Thiển Vân chứ? Lòng của nàng, hoàn toàn lạnh tanh. Tinh tế quan sát tiểu muội trước mắt quen thuộc nhưng lại xa lạ: so với nàng dung nhan tinh xảo tươi đẹp hơn nữa, tư thái lại thướt tha duyên dáng hơn nữa, trong hai mắt tồn tại dã tâm cùng tự tin không thể che giấu. Phụ mẫu bên cạnh còn đang hưng phấn nói rằng: “Vóc dáng của hoàng hậu đầy đặn, mỹ nhân thắt lưng tha thướt, có lẽ bệ hạ yêu thích chính là loại này, cho nên vẫn luôn chú ý bồi dưỡng thân thể của nàng. Ngâm nhi ngươi nhìn xem, thân thể của nàng so với hoàng hậu thế nào? Hơn nữa dung mạo của nàng do với hoàng hậu sợ rằng hơn một bậc, Tô gia chúng ta, từ nay về sau có thể có dư chỗ nương tựa rồi.”
Tô Thiển Ngâm nhìn phụ mẫu của mình cùng tiểu muội, trong lòng từng đợt bi ai. Nàng rất muốn nói, bọn họ sai rồi. Bệ hạ không phải vì thích nữ nhân đầy đặn mới độc sủng hoàng hậu. Mà là bởi vì hoàng hậu là một nữ tử đầy đặn, bệ hạ mới có thể yêu thích như vậy. Nàng tin tưởng, nếu như hoàng hậu là một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, mảnh khảnh, như vậy bệ hạ cũng vẫn thích. Vô luận hoàng hậu là cao là thấp, là béo là gầy, chỉ cần nàng là hoàng hậu Nhiễm Ngọc Nùng, vậy nàng chính là người bệ hạ yêu thương. Một chút, ai cũng không thể thay đổi.
Nhưng nàng chung quy vẫn không nói, nàng biết phụ mẫu cùng muội muội sẽ không tin tưởng, nếu không phải bởi vì nàng đã tận mắt thấy tròn sáu năm, bản thân nàng cũng sẽ không tin tưởng, thế gian này thật sự có một cảm tình cố chấp mà chuyên tâm đến như vậy, nhưng không ngờ nó lại giúp đỡ ngôi cửu ngũ của thiên hạ. Điều duy nhất nàng có thể làm, chính là khiến muội muội mình rời xa cuộc sống tuyệt vọng. Bệ hạ chọn người mới, bất quá cũng chỉ là thêm người lấp vào chỗ trống, tiểu muội thương cảm của nàng, đời này sẽ lại bị hủy. Tuyển tú lần này, nàng quyết không thể để muội muội bị điểm (chọn) trúng. Để bảo đảm không sơ hở, nàng phải đi tới kính nhờ hoàng hậu nương nương.
Cũng may hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng cho nàng tiếp kiến, nghe xong thỉnh cầu của nàng, người mỉm cười gật đầu chấp thuận. Tô Thiển Ngâm thở phào nhẹ nhõm, liền yên lòng bồi hoàng hậu luyện chữ. Cẩn thận đáp lại mỗi một câu nói chuyện phiếm của hoàng hậu, không để lại vết tích, tùy mặt gửi lại. Hoàng hậu càng ngày càng minh diễm chiếu người, ngũ quan của người lại như lần đầu gặp gỡ không hề có chỗ lạ thường, thế nhưng nét mặt của người lại sáng rực đủ để cho cảnh xuân ba tháng cũng ảm nhiên (âm u) thất sắc (phai màu). Người làm sao có thể không đẹp chứ? Độc chiếm ba nghìn sủng ái, người được tất cả sự nuông chiều che chẻ, ngày ngày nhận được tư nhuận của quân ân, người làm sao có thể không đẹp? Không phải không đố kỵ, thì phải làm thế nào đây?
Rất nhanh, điện tuyển tú đã bắt đầu, như kỳ vọng của nàng, Thiển Vận không được tuyển chọn, ngược lại còn được hoàng hậu tứ hôn cho một vị tôn thất đệ tử (con cháu). Trước khi rời cung, nàng đi tống biệt. Oán hận cùng không cam lòng trong mắt Thiển Vận làm nàng hoảng hốt. Nó nghiến răng nói: “Ta sẽ không tha thứ cho nàng, hoàng hậu. Nàng đã có tất cả, vì sao còn thấy chưa đủ, còn muốn hủy diệt mong muốn của ta?”
Nữ hài tử ngây thơ, còn tưởng rằng kết cục bản thân nhận được là bởi vì hoàng hậu đố kỵ. Tô Thiển Ngâm vốn hạ tư tưởng, lần thứ hai nhắc tới, bản thân sao đã quên, Thiển Vận cũng là cùng nàng, từ nhỏ đã được truyền thụ quan niệm nhất định phải tiến cung trở nên nổi bật? Cho tới bây giờ cũng lấy cái mục tiêu này nỗ lực làm người, có thể chấp nhận số phận làm một người phu nhân bình thường sao?
Tô Thiển Ngâm không biết, cũng không dám nói cho nàng chân tướng. Nàng đã không còn sức để bận tâm tới muội muội này nữa rồi. Chỉ có thể chúc nàng có thể hạnh phúc, có thể tìm được phu quân của mình. Thay thế cho quãng thời gian vô vọng, như mình chỉ có thể chết già trong cung, hảo hảo sống tốt.
Nhìn theo cỗ kiệu của tiểu muội đang ngồi ly khai, Tô Thiển Ngâm xoay người, thản nhiên phân phó: “Hồi cung!” Vô luận có khó khăn thế nào, cuộc sống dù sao vẫn phải tiếp tục, không phải sao?
ầm ba Aha… Đều cho ngươi… Ân a a a a a ~!”
Triệu Dự kéo chân dài cùng cánh tay đang giao triền gắt gao của Nhiễm Ngọc Nùng, cũng không đem Nhục nhận rút ra, đã đem thân thể của bảo bối chuyển sang hướng đối diện với mình. Nhục nhận ở trong cơ thể chuyển động kích thích Nhiễm Ngọc Nùng lại kêu lên một trận sợ hãi. Triệu Dự không quan tâm, đem bảo bối đẩu trên giường, nhấc chân dài của bảo bối đè lên trên bả vai của hắn, bắt đầu trừu sáp càng thêm mạnh. Nhiễm Ngọc Nùng cuồng loạn vặn vẹo phần eo, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ phóng túng, phấn hành bất đắc dĩ dưới hạ thân đã sớm đau đến mức khó nhịn, lại bị sợi tóc của mình cột chặt không giành được thư giải. Cảm nhận sâu sắc từng đợt dục hỏa tạm thời bị ngăn chặn. Nhiễm Ngọc Nùng nhìn Triệu Dự cầu xin, thương cảm hề hề dùng phấn hành cứng rắng đang cứng còng cọ cọ vào hạ phúc Triệu Dự nói:
“Tướng công!~~”
Triệu Dự cười dữ tợn, nói:
“Nương tử vội cái gì a, hỏa của vi phu còn chưa thối lui mà, sao lại có thể đợi không nổi như thế chứ? QUẢ THẬT LÀ DÂM ĐÃNG A~~”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]