Triệu Dự có chút nóng nảy, nói rằng:
“Mau cởi ra cho ta.”
Nhiễm Ngọc Nùng lại chậm rãi vòng vo nằm lại lên giường, lười biếng dùng cánh tay đỡ nửa thân trên nhổm dậy, mắt lé hướng về phía Triệu Dự, quăng một câu:
“Ta nói rồi, ngày hôm nay không nói rõ mọi chuyện với ta, cũng đừng mong ly khai.”
Đôi mắt ướt át dứt khoát ngoắc ngoắc nhìn thẳng Triệu Dự, y phục theo động tác của y lướt xuống hoàn toàn, lộ ra bờ vai có đường cong mềm mại. Rõ ràng là thân thể xinh đẹp đang ở trên giường tan ra thành một mảng xuân thủy, lại giống như nhiệt du (dầu nóng) giội thẳng lên ngực Triệu Dự. Vốn chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhân dịp hừng hực bốc cháy. Triệu Dự biết đại sự không ổn, trong tình thế cấp bách, tiến lên hai bước, nhưng vẫn còn cách Ngọc Nùng một chút khoảng cách. Đưa ra một tay, nói rằng: “Đừng ồn ào! Mau đưa cái chìa khóa cho ta.”
Nhiễm Ngọc Nùng ngửa một bên mặt đang quan sát hắn từ trên xuống dưới luân hồi mấy lần. Đột nhiên bật cười, khóe mắt, đuôi lông mày tầng tầng nhuốm ý quyến rũ, cưới đến mức làm Triệu Dự tâm tình càng lúc càng tâm hoảng ý loạn, mới nói:
“Cái chìa khóa ở ngay trên người ta. Nếu muốn, thì chính ngài qua đây tìm đi a!”
Nói xong, lại cười, cười ra ba phần ranh mãnh bảy phần là đắc ý rồi lại hợp thành mười phần khiêu khích. Triệu Dự chỉ cảm thấy hồn mình còn chưa quay về thân xác. Ổn định, thận trọng một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lan-lo/2213476/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.