Chuyện ngày đó, bất luận đã qua bao lâu, Triệu Dự cũng sẽ không quên. Hắn nhớ kỹ chuyện cũ mỗi một, mỗi một chi tiết, mỗi một cảm giác. Hắn nhớ kỹ ngày đó, Ngọc Nùng bảo bối của hắn, quỳ rạp dưới bậc ngọc thỉnh cầu hắn hạ chỉ trừng phạt chính mình. Nhưng mà, các đại thần tâm phúc của hắn cũng quỳ xuống khẩn cầu hắn hạ chỉ, còn có một đám Lưu gia, còn có các thần tử trung lập đều quỳ xuống khẩn cầu. Đến cuối cùng, mọi người đứng chật điện quỳ xuống cầu hắn. Hắn ngồi ở trên Ngự tọa, nhìn thân ảnh nằm sấp ở dưới kia, nhìn y tóc dài chảy chấm đất, nhìn cảnh đó hắn cả đời này, một đời cũng không nguyện ý buông ra tố thủ. Luôn luôn nhìn, liên tục nhìn, cảm giác y đang mang dáng dấp muốn được chính mình ôm vào lòng. Khi đó y gầy còm, sợ hãi, lúc trong lòng được chính mình che đậy lại bất giác mà run rẩy, chỉ giống như một ấu thỏ (thỏ con) vô hại. Bản thân tìm bao nhiêu tâm huyết mới đem y bảo dưỡng thành dáng dấp sáng rực như hiện tại?
Y đang suy nghĩ, nghe được trong đại điện yên tĩnh, vang lên một thanh âm của một người quen thuộc: “Chuẩn tấu! Bãi giá đến thái miếu, các khanh đi theo.” Ngữ khí là phớt lờ, có thể thấy được dấu tích của rạn nứt. Đó là ai? Đó là hắn! Là hắn!!
Thế là hắn đứng lên, đang nghe thuộc hạ hô ba lần muôn năm. Cái người hắn đã phát thệ muốn cả đời bảo hộ ngẩng đầu lên nhìn lại hắn, trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lan-lo/2213471/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.