Triệu Dự phản ứng trước tiên là quay lại, một tay ôm Nhiễm Ngọc Nùng đưa mặt kéo vào trong lòng mình, nhanh chóng kéo y phục lên che lại cảnh xuân trên thân thể. Nhiễm Ngọc Nùng vừa sợ vừa giận, chỉ có thể vùi ở trong lòng hắn bất động. Lưu thái hậu thấy Ngọc Nùng cư nhiên còn dám chui vào trong lòng Triệu Dự, càng nổi trận lôi đình, lớn tiếng hướng các hầu cận phía sau hô: “Các ngươi còn đứng ngẩn đó làm gì, đi cho ai gia, đem Dâm phụ này kéo xuống.” Các nội thị này cũng không dám hành động, mà chỉ có mấy nhũ mẫu già, có thâm niên thân tín đang dựa dẫm vào thái hậu. Ở trong cung có hơi xây dựng thế lực, thường ngày đều có thói quen cậy mình nhiều tuổi. Lần này đương nhiên không thể không mượn duệ khí của thái hậu mà áp chế, tiến đến khoe mẽ. Nghe được lời phân phó của thái hậu, lập tức có vài tên từ ngoài cửa tiến vào, tiến vào cũng không hướng hai người hành lễ, trực tiếp đi tới, trong đó có một người ngoài cười nhưng trong không cười hướng Nhiễm Ngọc Nùng lên tiếng: “Nương nương đừng trách, các lão thần cũng là phụng mệnh hành sự.” Nói xong, mấy người đó vây quanh hai người,nhất định thực sự muốn nhúng tay kéo Nhiễm Ngọc Nùng đi.
Mắt thấy bọn chúng vô lễ với Nhiễm Ngọc Nùng. Triệu Dự vô cùng giận dữ, hướng ra ngoài cửa hô một tiếng: “Phúc Lộc!” Vừa dứt lời, Phúc Lộc lập tức từ phía sau thái hậu chui ra, vội vã chạy vào trong điện. Triệu Dự chỉ tay vào mấy bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lan-lo/2213457/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.