Chuyện kể rằng, bởi vì ngày hôm qua hoàng hậu không cẩn thận làm cho bệ hạ phải ghen tuông vẩn vơ nổi cơn sóng gió, sau khi cùng hoàng hậu cãi lộn ầm lên. Tối hôm qua bệ hạ bỏ rơi hoàng hậu, một mình trở về Chính Kiền cung độc miên(ngủ một mình). Buổi tối lại có người cô đơn gối đầu khó ngủ, cứ làm khổ hạ nhân bọn họ. Cũng càng không thể cứu vãn, từ tối hôm qua cho tới buổi trưa hôm nay vẫn dày vò. Phúc Hi khom người đứng ở bên cạnh bệ hạ, cuối cùng bọn hắn chính là người không may, mấy con cá con tôm tép! Bệ hạ đương nhiên là sẽ không biết bọn hắn trong lòng thầm thì nho nhỏ cái gì.
Hỏi: “Nói thế nào, ngày hôm nay nương nương có ăn ngọ thiện không?” Phúc Hi cung kính trả lời nói: “Ngọ thiện hôm nay nương nương ăn cơm so với ngày xưa quả thực là không có gì thay đổi.” Bệ hạ dừng dừng, ánh mắt có chút rời rạc lại hỏi: “Vậy hiện tại tinh thần nương nương thế nào, có trở nên mặt ủ mày chau không?” Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Phúc Hi xót xa than thở: Bệ hạ có thể đổi lại câu hỏi được không. Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, cứ cách một canh giờ, đều phải sai hắn mượn lý do đi tìm Phúc Lộc trò chuyện len lén xem xét tình trạng của nương nương. Tối hôm qua có khóc hay không a? Có ở trên giường không ngủ trằn trọc hay không a? Có cùng Kỳ Nguyệt than ngắn thở dài hay không a? Sáng nay thức dậy có tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lan-lo/2213439/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.