Cố Nhiễm siết chặt điện thoại, không hề kiên định nuốt nước miếng một cái.
Mấy thứ đồ ăn đấy Quý Thời Dục không ăn, anh sẽ vứt đi.
Cố Nhiễm chần chờ ba giây: “Thế thì anh đặt đồ ăn ở cửa rồi về đi.”
“Không thì thôi.”
Quý Thời Dục: “……”
Im lặng một lúc, anh đáp: “Ừm.”
Cố Nhiễm mở cổng chính dưới tầng cho Quý Thời Dục, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô chờ đến lúc không còn tiếng gì nữa mới mở cửa, thấy Quý Thời Dục đặt túi đồ ăn ở trước cửa nhà mình.
Cố Nhiễm lấy đồ vào nhà, cổ họng cứ như có cái gì bóp chặt.
Cô bỗng nhớ tới mùa thu trước, lúc đi Bắc Di, hai người ăn cua cùng Quý Hòa Viễn, cô ăn mãi chợt thấy môi bắt đầu ngứa, miệng sưng lên.
Bác sĩ ở Bắc Di kiểm tra rồi bảo là dị ứng, không có gì đáng ngại, chẳng cần đến cả uống thuốc. Chỉ là cả dọc đường đi, Quý Thời Dục cứ nhìn chằm chằm đôi môi sưng sưng của cô, ý cười trên mặt như có như không.
Cô soi gương thấy môi mình trông như vừa đi bơm môi về, mất mặt quá thể, dứt khoát thò mặt sang hôn trộm anh một cái, bảo em sẽ lây cái dị ứng sang cho anh.
Cô chỉ hôn trộm một cái, nhưng Quý Thời Dục lại giữ gáy cô, hôn cô, phía trước còn có tài xế và Từ Huy mà mặt không đỏ tim không loạn.
……
Cố Nhiễm lắc đầu, rũ bỏ những kí ức ấy.
Cô mở hộp đồ ăn ra, ngửi được mùi thơm hấp dẫn của ớt cay.
Cố Nhiễm vừa bóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lam-be-nhong-nheo/1152606/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.