Quý Thời Dục nghe vậy sững sờ, sắc mặt trầm hẳn xuống, dường như nghiến răng nói ra hai chữ: “Cố Nhiễm!”
Cố Nhiễm chẳng sợ, vẫn giương cằm, thậm chí lần này giọng điệu còn có vẻ khiêu khích: “Sao?”
“Tôi quen ai, sinh con cho ai là việc của tôi, chỉ cần không phạm pháp là được, anh có quản nổi không? Kể cả ba đứa con tôi mỗi đứa một ông bố thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
Quý Thời Dục nghe không nổi nữa, Cố Nhiễm còn đang mải mê cà khịa, chợt thấy đầu óc choáng váng.
Quý Thời Dục ôm ngang eo cô, nhấc lên, mông phía trước, đầu theo sau, không nói không rằng đi về gara ngầm.
Cố Nhiễm ngây ngốc hai giây mới phản ứng được có chuyện gì, nhận ra mình bị Quý Thời Dục dùng sức nhẹ bẫng như trói gà để nhấc bổng lên thì tức muốn nổ phối. Cô quẫy chân, giãy giụa như cá mắc cạn, dùng hết sức bình sinh để cấu véo, đập vào lưng Quý Thời Dục.
“Anh bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống! Đồ điên này bỏ tôi xuống!”
Quý Thời Dục không nói gì, chịu đựng mấy nắm đấm trên lưng mình, thấy cô thôi không nói “sinh mấy đứa con với người khác” nữa, sự khó chịu trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút.
Cố Nhiễm nhận ra đánh véo chẳng xi nhê gì nên cuống quít móc điện thoại ra: “Tôi báo cảnh sát! Anh là kẻ bắt cóc! Anh phạm pháp! Tôi gọi chú cảnh sát bắt anh!!!”
Quý Thời Dục cuối cùng cũng thả Cố Nhiễm xuống.
Cố Nhiễm đặt hai chân xuống đất, đầu hơi choáng váng nên lảo đảo vài bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lam-be-nhong-nheo/1152597/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.