Cố Nhiễm mím môi nhìn Quý Thời Dục đang khom chân trước mặt mình.
Cô không biết tại sao Quý Thời Dục lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn xách theo một đôi giầy.
Anh không cười cô, cũng không trêu chọc cô, mà dùng lời nói đơn giản nhất để cho qua những chuyện xấu hổ ấy.
Qua hết rồi, không sao cả.
“Tôi trả tiền giầy cho anh.” Cố Nhiễm nhìn mác viết giá.
12800 nhân dân tệ.
Cố Nhiễm: “…….”
Tự nhiên muốn cởi giầy ra trả lại Quý Thời Dục.
Nhưng mà đã đi vào chân rồi nên Cố Nhiễm đành chịu, lấy điện thoại chuyển tiền cho Quý Thời Dục.
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm dùng điện thoại chuyển tiền thì nhíu mày, bắt lấy cánh tay cô ngăn lại: “Cố Nhiễm.”
Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục nắm cánh tay mình: “Anh Quý, phiền anh buông ra.”
“Tôi biết anh chẳng thiếu gì tiền, nhưng tôi không muốn nợ anh.”
Quý Thời Dục nghe cô gọi “Anh Quý”: “Không cần, em không nợ anh.”
Cố Nhiễm không nói gì, rút cánh tay mình ra khỏi tay Quý Thời Dục, tiếp tục các bước chuyển khoản.
Nhìn 12800 đã chuyển khoản thành công sang cho Quý Thời Dục, Cố Nhiễm cuối cùng mới yên lòng.
Cô thở nhẹ một hơi, gật gật đầu cảm ơn với Quý Thời Dục: “Cảm ơn.”
Quý Thời Dục nhíu mày: “Em muốn rạch ròi với anh đến như vậy à?”
Cố Nhiễm giương cằm, trả lời vô cùng đơn giản: “Ừ.”
Nếu đã chia tay, thì phải rạch ròi tất cả mọi chuyện, dù là tiền bạc hay tình cảm.
“Bây giờ tôi và anh đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.”
Cố Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lam-be-nhong-nheo/1152588/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.