Edit by Triệu Viu 
Đáy lòng Ứng Bạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, còn ổn, như vậy sẽ không gặp nhiều nguy hiểm lớn. Cô chỉ lo cúi đầu dùng bữa mà không thấy được Ứng Thương Lâm đang tinh tế đáng giá cô qua làn khói trắng. 
Một ván này cũng không biết là ai thắng ai thua, ai lộ ra vẻ yếu đuối trước, ai bị tìm ra dấu vết trước. 
Sau khi ăn một chút lót dạ, Ứng Thương Lâm tự mình quyết định, để nhân viên phục vụ đưa rượu lên. 
Rượu được đưa lên là vang đỏ, từ khi đặt nó lên bàn, Ứng Bạch nhìn anh cười như không cười, khóe môi hiện lên một vòng cung châm biếm, vừa đủ, nhiều thêm một phần thì thành bằng mặt không bằng lòng, ít đi một phần lại khó mà thấy được, như vậy mới đủ để người “em trai” đã ở bên nhau từ thuở nhỏ thấu hiểu chính xác mức độ oan ức trong lòng cô lúc này. 
“Sao thế, cô không biết uống rượu à?” Anh quang minh chính đại giả ngu. 
“Không phải, chỉ là rượu vang đỏ với lẩu, tây không ra tây, trung không ra trung, khẩu vị của anh cũng thật là khác thường.” Ứng Bạch gặp chiêu phá chiêu. 
“Quá khen, còn không phải vì tôi không rõ tửu lượng của cô hay sao, vì thế đặc biệt chọn vang đỏ, sợ nhỡ đâu cô vừa uống đã say.” Thật là một người tốt bụng hào phóng mà. 
Là sợ cô không say chứ gì. 
Ứng Bạch trên mặt nở nụ cười chân thành, trong lòng thầm châm chọc, cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy hai cái ly thủy tinh cao rót đầy. 
Hai người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-chin-cao-h/467274/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.