Edit by Triệu Viu
Ứng Bạch không thích treo cổ, nhưng cuộc sống luôn bắt người ta phải treo cổ.
Hai ngày đọc kịch bản kế tiếp, Ứng Thương Lâm đều có mặt, anh vẫn ngồi ở vị trí kia, giống như một khúc gỗ, anh không lên tiếng cũng không tham gia vào, chỉ yên lặng bấm bút máy, anh cứ gõ từng cái lên mặt bàn, rõ ràng tiếng vang không lớn, nhưng vẫn khiến Ứng Bạch từ sâu trong lòng xuất hiện cảm giác nôn nóng, giống như có lớp mồ hôi mỏng bốc lên từ lỗ chân lông, dính vào cơ thể, lau không được mà chảy ra cũng không xong.
Cô chỉ cảm thấy phiền phức, tiếng cộp cộp của nắp bút khiến người ta khó chịu, nhiệt độ từ người ngồi bên cạnh truyền đến cũng khiến người ta chán ghét, ở dưới gầm bàn đôi chân dưới lớp quần tay cứ như vô tình cọ qua cũng khiến cô khó chịu.
Mà thỉnh thoảng ở sau lưng lại là ánh mắt giống như mang theo nhiệt độ nhìn chằm chằm lại càng khiến cô chán ghét hơn.
Cả cuộc họp hầu như Ứng Bạch chỉ nói chuyện và nhìn về phía đạo diễn ở bên kia, cơ thể cô không khỏi cong lên, cứ đọc kịch bản một hồi như vậy thì suýt nữa cổ cũng bị vẹo.
Nhưng thật sự thì cuộc sống luôn không theo ý người ta, đợi mãi mới đến lúc cuộc họp kết thúc, Ứng Bạch dựa vào chút dè dặt của cùng của một nữ ngôi sao để ngăn bản thân bật dậy như lò xo rồi chạy khỏi phòng họp như được lên dây cót. Nhưng đạo diễn Lâm đã về phòng họp cùng với Ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-chin-cao-h/467265/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.