Edit by Triệu Viu
Trước khi xuống xe Ứng Bạch đã thay giày cao gót, trốn sau cặp kính râm, cô cầm cốc uống cạn cà phê đen, rồi đi thẳng đến phòng họp, cô đẩy cửa, đạo diễn, nhà sản xuất, biên tập viên, đạo diễn casting và cả những diễn viên chính cũng đã đến đông đủ trong phòng, trong nháy mắt da đầu Ứng Bạch run lên, nhưng sắc mặt cô lại không thay đổi chút nào, cô bình tĩnh nở nụ cười rồi ngồi xuống, cô mở miệng nói: "Xin lỗi các tiền bối, là do tôi đến muộn, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Thật ra trong lòng cô biết bản thân đến sớm hơn thời gian đã định, nhưng hôm qua là lần đầu tiên cô đến đoàn làm phim, nhưng bởi vì có lịch trình nên cô đã về trước, chắc chắn họ thay đổi thời gian lúc đó.
Nhưng như vậy thì sao, chẳng lẽ bây giờ cô còn có thể đứng đó tranh luận chi tiết về việc tại sao cô lại đến muộn à? Chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Cô kéo ghế ra rồi nhanh chóng ngồi xuống, cô hơi nghiêng người, mái tóc ôm lấy nửa người rồi rơi xuống bờ vai trần trụi, lộ ra làn da trắng như ngọc, mái tóc cô xõa xuống, đúng lúc phất qua mu bàn tay của người ngồi bên cạnh.
Nhưng người kia lại rất bình tĩnh, một đại mỹ nhân sắc nước hương trời như vậy mà lại không lọt được vào mắt anh, anh không tránh cũng không đón, ngược lại còn nhướng mày cười như không cười ngắm cô.
Ứng Bạch thật sự không cố ý làm vậy, nhưng cô đến muộn nên chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-chin-cao-h/467261/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.