Lâm Nhật Nguyệt có chút bị dọa, nàng đã quên kêu dừng tay, đã quên đi kêu người lớn, chính là trơ mắt nhìn Sở Hạo bị đả đảo trên mặt đất.
"Xú tiểu tử! Nhớ kỹ chúng ta — Vệ Lương, Trương Thiện, Giang Ưu! Về sau nhìn thấy chúng ta nhớ rõ trốn xa một chút!" Giang Ưu sau khi tự giới thiệu còn không quên đạp Sở Hạo một cước, mà Sở Hạo đã không còn có khí lực đánh trả..
"Tiểu Giang, đủ rồi!" Trương Thiện lên tiếng ngăn cản Giang Ưu.
Vệ Lương đi đến chỗ Lâm Nhật Nguyệt.
Sở Hạo nằm trên mặt đất nhìn thấy Vệ Lương đi đến chỗ Lâm Nhật Nguyệt, nghĩ rằng bọn họ muốn bắt nạt cô. Không biết lấy ở đâu ra khí lực, Sở Hạo liền đứng dậy, tiến lên chắn trước mặt Lâm Nhật Nguyệt.
"Ai dám lại bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi cùng hắn liều mạng!" Sở Hạo hô lớn tuyên chiến, cũng không thèm để ý mình đã muốn mặt mũi bầm dập, toàn thân bị thương.
"Tiểu tử này, xương cốt cũng thật cứng cỏi! Như thế nào, còn không có ăn đủ quyền của chúng tao có phải hay không? Có phải còn muốn ăn đòn nữa không?"
"Bang phái của các người, bắt nạt người nhỏ bé yếu đuối thì có gì đặc biệt hơn người? Còn ‘Lương Thiện Ưu" nữa, về sửa lại tên đi rồi hãy đến!"
"Mày nói cái gì?" Vệ Lương ánh mắt biến đổi, hắn hận nhất người nào lấy tên hắn làm văn.
"Nói cái gì, nói các người về đặt lại tên đi!"
"Xem ra mày còn chưa ăn đòn đủ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-ty-ta-yeu-nguoi/1923802/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.