Lâm Nhật Nguyệt buồn cười nhìn hắn, bộ dáng của hắn tựa như trúng 500 vạn xổ số vậy.
"Mẹ con đâu?"
"Ở phòng bếp."
"Dạ, con đi tìm mẹ!" Hắn tám phần muốn đi ôm Trương Thục Viên.
"Nguyệt Nguyệt, con có biết Hạo Hạo làm sao vậy không?" Ngô Mĩ Lâm nhìn Sở Hạo hành động khác thường hồ nghi hỏi Lâm Nhật Nguyệt.
"Con không biết a!"
Chuyện của cô cùng Sở Hạo cứ để cho Sở Hạo nói với vị đại nhân kia đi!
"Phương Uy a, anh có hay không cảm thấy Hạo Hạo đi ra ngoài một hồi trở về sau giống như có chỗ nào không đúng a?"
"Ách, hình như là có như vậy một chút, nhưng cũng không biết được là chỗ nào không thích hợp!" Sở Phương Uy cũng rất buồn bực!
Nghe hai người đối thoại, Lâm Nhật Nguyệt cười lắc đầu vào nhà.
Buổi tối, Sở Hạo vụng trộm lẻn vào phòng Lâm Nhật Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, em đang làm gì vậy?"
"Sửa bài tập."
"Đừng sửa nữa, tâm sự với anh đi" Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt nằm ngã vào trên giường, tựa như hồi trước vậy.
"Nguyệt Nguyệt, em có biết anh vừa đến Gia Nã Đại nhớ em đến thế nào không?" Quay đầu, Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt bên cạnh
"Hử?"
"Kỳ thật anh vừa lên máy bay đã bắt đầu hối hận. Chờ sau khi máy bay hạ cánh, anh có cái xúc động, muốn đáp một cái máy bay khác bay trở về!" Sở Hạo nghĩ đến bản thân lúc đó.
"Vậy anh như thế nào không có trở về?" Lâm Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-ty-ta-yeu-nguoi/1923780/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.