Ta cảm thấy cực kỳ chấn động, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Phù mà biết được rằng nang đang rất đau đớn. Nàng chập choạng lui về phía sau muốn chuyển khẩu súng sang tay trái, thế nhưng trong tích tắc này, Lãng Khiêm đã ném Tiểu Quân về phía Hà Phù .
Hà Phù thấy thế vội ném súng đi để tiếp được Tiểu Quân. Tại đây khẩn cấp trước mắt, Hà Phù lựa chọn thứ hai. Ta thực sự cảm động khi nàng đưa ra lựa chọn dũng cảm như vậy. Nhưng Tiểu Quân bị ném tới rất mạnh, cả hai nàng cùng ngã nhào mấy vòng trên mặt đất. May mắn bên dưới còn tấm thảm làm giảm bớt lực va đập, ta thầm thở nhẹ một hơi, đồng thời lại càng phẫn nộ muốn giết tên Lãng Khiêm.
"Lãng Khiêm, nhận lấy! Trông thấy hắn đang chạy tới nhặt khẩu súng, ta vội vàng nhặt lên một mảnh sứ vỡ trên mặt thảm ra sức ném về phía hắn. Lúc này Lãng Khiêm đang tập trung tinh thần cao độ nên rất khẩn trương, nghe thấy ta hô lên như vậy, lại nhoáng thấy có vật thể màu trắng bay tới, bản năng buộc hắn nhanh chóng lách mình tránh đi "một kích trí mạng" này. Chỉ là sau khi quay nhìn lại thấy chỉ là một mảnh vỡ chẳng lấy gì làm nguy hiểm đã khiến mình mất đi thời gian, hắn ngoại trừ phẫn nộ cùng cực thì chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Bởi vì khẩu súng ngắn rớt trên mặt thảm đã bị Tiểu Quân nhặt lên giao cho Hà Phù, tuy tay phải nàng đã bị thương rất nặng, nhưng ta nhìn thấy trong mắt nàng tràn sự ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-vinh-du/1556301/chuong-108.html