Chương trước
Chương sau

Người kia nhẹ nhàng mở cửa lẻn ra ngoài, ta phát hiện trên tay hắn có thêm một khẩu súng ngắn đen sì. Không chỉ hắn mà ngay cả Vạn Quốc Hào cũng rút súng lục từ lưng quần ra. Ta xem như được mở rộng tầm mắt, đây là phim ảnh sao? Đương nhiên không phải, đây là chuyện thật rõ ràng phát sinh trước mắt ta, ta khẩn trương ôm Tiểu Quân, không dám thở gấp.
"Ca, đừng sợ." Bên tai ta truyền đến âm thanh Tiểu Quân. Đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như thế, âm thanh nàng vẫn thanh thúy, lại nói tiếp cũng thực kỳ diệu, ta rõ ràng còn cứng ngắc được.
"Không...... Đương nhiên, ca không sợ." Đến giọng nói còn run rẩy mà ta vẫn nói không sợ. Ngoại trừ lừa gạt mình, căn bản không được tác dụng gì.
" Yên tâm, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu." Tiểu Quân thanh âm cũng không hề run rẩy.
" Không có việc gì sao? Các ngươi làm lớn chuyện rồi. Lý Trung Hàn, ngươi đem cả tính mạng của muội muội ngươi vào, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Vạn Quốc Hào phẫn nộ mà hướng ta đi tới.
Tiểu Quân đột nhiên giãy giụa trong ngực ta, quay đầu lại nhìn Vạn Quốc Hào, phát ra âm thanh nho nhỏ hỏi: " Ngươi là Hào ca ca ư?"
"Hả?" Vạn Quốc Hào sững sờ.
"Hả?" Ta cũng kinh hãi.
" Ngươi là ai?" Vạn Quốc Hào lui về sau, trong tiếng hét to kèm theo sự hoảng sợ.
" Uy! Muội muội ta là một tiểu cô nương, ngươi đừng lớn hét lên với nàng." Ta giận dữ.
" Ngươi câm miệng lại." Vạn Quốc Hào lại gào lên với ta.
" Ngươi thật sự là Hào ca ca ư?"
Tiểu Quân quơ quơ cái đầu nhỏ, rõ ràng đi đến chỗ Vạn Quốc Hào. Ta sợ hãi, vội ôm lấy Tiểu Quân.
" Làm sao ngươi biết tên của ta?" Vạn Quốc Hào nghi hoặc nhìn Tiểu Quân. May mắn, khẩu khí của hắn không còn hung ác như vậy.
" Ngươi không nhớ ta, nhưng ta nhớ được ngươi. Ở công viên Tiểu Sa Bá, ngươi cùng Như Cốc ca ca còn có tiểu Kiều, tiểu Lan, Kỳ ca cùng ta thường xuyên chơi đùa, ngươi đã quên sao?" Tiểu Quân vừa nói, vừa nháy đôi mắt to.
"Công viên Tiểu Sa Bá ư?" Vạn Quốc Hào trợn tròn mắt.
" Đúng rồi, ta nhớ là chuyện của sáu năm trước." Tiểu Quân mãnh liệt gật đầu.
" Sáu năm trước...... công viên Tiểu Sa bá, còn có Kiều Như Cốc...... Còn có mấy...... Mấy tiểu nữ hài? Ta nhớ ra rồi! Đúng là ta đã đến đó ! Ngươi là? Ngươi tên gì?"
" Ta là Tiểu Quân mà! Là người gầy nhất đó, các ngươi toàn giễu cợt ta, nói một cơn phong cũng có thể quét ta đi."
Tiểu Quân kích động lắc lư cái đầu, nụ cười hồn nhiên của nàng cũng lây nhiễm cho ta, nhưng ta vẫn khẩn trương nhìn cây súng trong tay Vạn Quốc Hào.
" Ha ha, đúng là ngươi sao? Ha ha, thật là trùng hợp" Vạn Quốc Hào lộ ra vẻ khó tin, hắn cười to một hồi, rồi lại lắc đầu.
" Đúng rồi! Ta vừa nãy đã cảm thấy ngươi rất quen mặt, dường như đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng...... Nhưng nhất thời lại không nhớ ra được. Khanh khách......"
Tiểu Quân nở nụ cười đơn thuần, nàng hoàn toàn không biết nam nhân trước mặt đáng sợ thế nào.
" Trời ạ, sáu năm. Ngươi hồi đó vừa đen vừa gầy, làm sao...... Làm sao lại trở nên thế này?" Vạn Quốc Hào không ngừng đánh giá Tiểu Quân, ta chú ý thấy hắn đã nhét khẩu súng lại vào lưng quần.
" Bây giờ không phải là rất đẹp sao?" Tiểu Quân ngượng ngùng cúi đầu.
" Đâu chỉ xinh đẹp? Quả thực chính là một tiểu mỹ nhân ! Ha ha, thật không ngờ, sáu năm. Chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, ha ha." Vạn Quốc Hào cười to, bất quá ta phát hiện hắn càng giống như đang khóc.
" Ngươi có thể buông tha ca ca ta không?"
Tiểu Quân cười tủm tỉm mà nhìn Vạn Quốc Hào, con mắt như loan nguyệt lại khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy khó khăn để cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
" Không thể, không thể thả được! Nếu thả ca ca ngươi, ta sẽ phải chết." Vạn Quốc Hào vẫn cự tuyệt Tiểu Quân, chỉ là trong mắt hắn tràn ngập bi ai.
" Vì sao vậy?" Tiểu Quân chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
" Ngươi còn nhỏ, không hiểu được đâu, Hào ca ca là thân bất do kỷ." Vạn Quốc Hào thống khổ lắc đầu, lúc này trong lòng hắn đang nghĩ điều gì cũng chỉ có hắn mới biết.
Tiểu Quân không nói lời nào, nàng quay đầu nhìn về phía ta, con mắt đỏ hồng. Ai, tim ta như muốn tan nát.
Trong căn phòng tràn ngập khí tức tuyệt vọng, mọi người tựa hồ cũng đang chờ đợi tử vong đến. Đột nhiên, từ sườn đông có một nam nhân lạ lẫm đi ra. Tuổi hắn không lớn, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cũng không cao, đôi mắt lộ ra tinh quang, ngữ khí hòa hoãn nhưng mỗi chữ đều rất có trọng lượng: " Ngươi đã bỏ súng lại vào túi, nó chứng minh lương tâm của ngươi còn không hoàn toàn đánh mất. Chỉ có điều cả thỉnh cầu của Tiểu Quân ngươi cũng có thể cự tuyệt, thật là khiến ta thất vọng."
"A !"Một tiếng thét lên, Tiểu Quân đột nhiên kích động vỗ tay: "A...... Như Cốc ca ca! Như Cốc ca ca ! ngươi là Như Cốc ca ca."
Ta lại rất mờ mịt, không hiểu cái gì cả, chỉ lờ mờ có một chút ấn tượng với người này.
"Kiều Như Cốc?"
Vạn Quốc Hào trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến, vô thức đưa tay xuống lưng quần.
"Vạn Quốc Hào, tốt nhất là ngươi không nên cử động. Tuy chúng ta đã có gần ba mươi năm tình nghĩa, nhưng chỉ cần ngươi dám vọng động, ta cam đoan một viên đạn sẽ xuyên qua đầu ngươi."
Thanh niên gọi là Kiều Như Cốc này rất tỉnh táo, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt lăng lệ ác liệt dị thường.
"Kiều Như Cốc, ngươi đến từ lúc nào vậy?" Vạn Quốc Hào quả nhiên không dám lộn xộn, thậm chí không dám tay sờ vào lưng nữa. Ta nhìn mọi chuyện kịch liệt biến hóa như nằm mơ vậy, cách đó không xa La Tất cũng trợn mắt há hốc mồm.
" Đã đến lâu rồi." Kiều Như Cốc nhàn nhạt nói.
" Tới bắt ta sao?" Vạn Quốc Hào hỏi.
" Chính xác là tới bắt phụ thân ngươi. Bất quá ngươi cũng vi phạm pháp luật, cho nên ngươi cũng sẽ bị bắt." Kiều Như Cốc vẫn nói chuyện lạnh nhạt như vậy, nhưng khí thế của hắn bao phủ cả gian phòng khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
"Như Cốc ca ca, có thể không bắt Hào ca ca hay không? Ta nhớ các ngươi có quan hệ rất tốt mà, trước kia các ngươi còn thường xuyên trêu chọc ta."
Tiểu Quân thanh âm vừa ôn nhu mềm mại. Ta nghĩ dù là người có tâm địa sắt đá cũng không thể nào kháng cự loại âm thanh này. Nhưng buổi tối hôm nay, hết lần này tới lần khác lại có hai nam nhân thờ ơ với âm thanh của nàng, một kẻ là Vạn Quốc Hào, còn người kia là Kiều Như Cốc.
"Tiểu Quân, ta rất muốn buông tha cho hắn, bởi vì vừa rồi hắn không chĩa súng vào ngươi. Nếu như hắn thực sự làm vậy, hắn đã sớm mất mạng rồi. Ta không hy vọng hắn chết, ta đang cho hắn một cơ hội nhận tội."
Kiều Như Cốc chậm rãi vượt qua Vạn Quốc Hào để tới gần ta cùng Tiểu Quân, ta biết hắn muốn đặt chúng ta dưới sự bảo vệ của mình.
"Kiều Như Cốc, ta nghe nói ngươi đã chờ đợi trong Ban Kỷ Luật Thanh tra ba năm rồi phải không?"
Con mắt Vạn Quốc Hào vẫn không rời khỏi Kiều Như Cốc, hắn phảng phất giống như một con diều hâu, đang chờ đợi con mồi sai sót.
" Hẳn là bốn năm và bảy mười ba ngày."
Kiều Như Cốc đang nói chuyện đã đưa người chắn giữa ta cùng với Vạn Quốc Hào, rất dũng cảm, bình tĩnh mà ngăn cản nguy hiểm của chúng ta, ta đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ướt át.
"Chỉ một mình ngươi đến sao?" Vạn Quốc Hào né tránh ánh mắt của Kiều Như Cốc, hắn cố thăm dò.
" Ngươi đã nghe thấy người của Ban Kỷ Luật Thanh tra đơn đả độc đấu chưa? Cho tới nay, chúng ta đều là liên hợp hành động. Huống chi phụ thân ngươi thế lực rắc rối khó gỡ, chúng ta càng phải cẩn thận . Nhưng có thể nói cho ngươi biết, hai mươi bảy người chúng ta, kể cả Chu bộ trưởng cũng đã tới."
Kiều Như Cốc hiển nhiên là cho đối thủ tâm lý giúp cho triệt để đả kích.
" Cả Chu Thành Phổ cũng tới sao. Ha ha, kỳ thật ta cũng đã nghĩ đến. Được rồi, ngươi bắt ta đi." Vạn Quốc Hào đột nhiên thở dài, ủ rũ như quả bóng da xi hơi, lại như là tù binh chiến bại.
" Trước xoay người lại, cúi mặt vào tường, sau đó chậm rãi giơ hai tay lên đầu."
Kiều Như Cốc cảnh giác nhìn Vạn Quốc Hào. Tuy hắn không hề cầm súng, nhưng ta cảm thấy trên người hắn đều là súng. Vạn Quốc Hào chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Kiều Như Cốc, hết thảy mọi chuyện nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khó có thể tin nổi.
Cửa phòng bỗng nhiên nhúc nhích. Trong khoảng khắc cực ngắn, Kiều Như Cốc lập tức rút ra một khảu súng chĩa về phía cánh cửa. Súng của hắn rút ra từ chỗ nào, ta hoàn toàn không biết.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Ta khẩn trương đến nỗi hít thở không thông, trong lòng bàn tay đều là đổ mồ hôi, còn Tiểu Quân lạnh run cuộn vào ngực ta.
" Lão kiều, giải quyết xong chưa?"
Cửa phòng còn chưa mở, người chưa thấy mà một thanh âm giòn tan đã vang lên tai mọi người.
"A, vào đi, Tiểu Phù." Kiều Như Cốc Tùng thở ra một hơi ròi bỏ súng xuống.
Ánh mắt ta như hoa lên, chỉ thấy ngoài cửa một thân ảnh thướt tha đang tiến vào. Ta nhìn kỹ, lập tức cả kinh như muốn lồi con mắt ra, người tới không phải Hà Phù còn có thể là ai? Trời ạ! Là Hà Phù, thật sự là Hà Phù.
"Hà Phù tỷ tỷ !" Hà Phù tỷ tỷ !" Tiểu Quân vừa quơ cái đầu nhỏ, vừa cười ngây ngô.
Hà Phù hiên ngang đi tới, nàng nháy mắt với Tiểu Quân mấy cái, sau đó biểu lộ nghiêm túc lấy ra một chiếc còng tay, rất thành thục trói hai tay Vạn Quốc Hào lại, rồi lục lọi khẩu súng trên người hắn.
" Bên ngoài giải quyết xong chưa?" Kiều Như Cốc hỏi.
"Xong rồi." Hà Phù gật đầu.
Vừa dứt lời, từ ngoài cửa lại có mấy người đi tới, động tác đều rất nhanh nhẹn.
"Tiểu Phù, ngươi dẫn người theo thang máy chuyên dụng đi đi. Tiểu Lương, ngươi thông báo xuống phía dưới gọi lái xe xuống dưới lầu. Nơi này là khách sạn năm sao, mọi người phải chú ý đó."
Kiều Như Cốc chỉ huy đầy trấn định, đoán chừng hắn chấp hành nhiệm vụ như vậy rất nhiều lần .
" Đã rõ, thưa tổ trưởng." Một người tuổi còn trẻ lớn tiếng nói.
"Đã rõ." Hà Phù cũng gật đầu, nàng hé miệng cười với ta cùng Tiểu Quân, áp giải Vạn Quốc Hào đi ra.
Ta phát hiện Hà Phù vẫn mặc váy ngắn, bên dưới là một cặp đùi thon dài mê người. Ngoại trừ Kiều Như Cốc, tất cả mọi người đều lặng lẽ rời đi. Nếu như không phải trên mặt thảm là những mảnh sứ vỡ rơi lả tả, thì phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Quân, nói cho Như Cốc ca ca biết, chúng ta đã không gặp mặt bao lâu rồi?" Kiều Như Cốc cúi người, cười tủm tỉm vuốt trên mũi Tiểu Quân một cái.
" Báo cáo tổ trưởng, đã bốn năm lẻ bảy mười ba ngày chưa thấy qua." Tiểu Quân đứng thẳng người lên, bộ dáng nghiêm trang như một bộ binh sĩ báo danh. Ta vừa thấy liền không nhịn được mà bật cười.
" Ha ha ha." Kiều Như Cốc cũng cười to, mà ngay cả La Tất cũng cười, nhưng nụ cười của hắn rất quái dị.
"Đứng lên đi."Kiều Như Cốc cười xong rồi kéo ta từ trên mặt đất lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
" Cám ơn ngươi, Kiều tổ trưởng." Ta cảm động không thôi.
" Đừng gọi ta tổ trưởng, trước đây chúng ta đã gặp nhau mấy lần. Không thể tưởng được ngươi cùng Tiểu Quân đều thay đổi quá nhiều, ta thiếu chút nữa đã không nhận ra, ha ha. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta là lão Kiều đi." Kiều Như Cốc nói chuyện rất khách khí.
"Gọi Kiều ca là được rồi. Kiều ca cũng thay đổi rất lớn, trên đường nhìn thấy lời nói, ta nhất định không thể nào nhận ra. Hôm nay nếu không phải Kiều ca tại, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì." Ta thổn thức không thôi.
" Đúng vậy, những năm gần đây đúng là sống trong cảnh màn trời chiếu đất, công việc thâu đêm suốt sáng đã khiến bộ mặt ta thành tang thương như thế này. Người nhà đều cảm thấy ta thay đổi quá lớn, huống chi là các ngươi."
Kiều Như Cốc cười khổ không thôi, lại đổi chủ đề nói: "Chúng ta vẫn luôn quan sát cha con Vạn Cảnh Toàn, Vạn Quốc Hào từ lâu rồi. Hôm nay hành động bắt người xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, may mà tất cả mọi người không có việc gì. Thật xin lỗi, làm cho hai huynh muội các ngươi bị sợ hãi rồi."
Kiều Như Cốc quả nhiên giống như tên của hắn vậy, rất khiêm tốn, phong độ của một đại tướng làm cho ta rất xấu hổ.
" Ta mới là người phải cảm tạ, sao có thể để cho Kiều ca xin lỗi được? Đi thôi, ta mời Kiều ca uống hai chén."
Ngoài sự cảm động, ta càng muốn kết giao bằng hữu với người như vậy.
" Không được, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ không cho phép uống rượu, đợi khi nào có cơ hội đi. Đúng rồi, qua một thời gian nữa muội muội ta cũng tới thành phố chơi, nếu vậy phiền Trung Hàn chiếu cố nàng đó." Kiều Như Cốc cười nói.
" Muội muội ngươi sao?" Ta nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
" Ca, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Mấy ngày nữa, ta có mấy người bạn học muốn lên thành phố chơi. Trong đó một cái người là muội muội của Như Cốc ca ca, tên rất êm tai, người cũng rất đẹp đó, là gọi Kiều Nhược Trần, khanh khách......"
Tiểu Quân vừa cười nhõng nhẽo, vừa nháy mắt với ta, ý ngầm trong lời nói đương nhiên chỉ có huynh muội chúng ta mới có thể hiểu được.
"Kiều ca xin cứ yên tâm, muội muội của ngươi chính là muội muội ta, ta nhất định sẽ khiến nàng rất vui vẻ." Ta vội vàng vỗ ngực cam đoan.
" Ha ha, cám ơn, hẹn gặp lại." Kiều Như Cốc nhoẻn miệng cười tạm biệt ta cùng Tiểu Quân.
"Kiều ca, hẹn gặp lại."
"Bye bye Như Cốc ca ca."
Ta nhìn Tiểu Quân cùng nhau cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.