Lục Nguyên cẩn thận cầm lấy cuốn số ghi chép, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như đang đón lây một đứa trẻ sơ sinh vậy. Đây là nhật ký của Chu Doãn, có mùi hương của cô, cũng có tâm sự của cô. Đột nhiên, trong đầu Lục Nguyên lóe lên một suy nghĩ, có khi nào trong cuốn nhật ký này có ghi lại mọi chuyện về người đón cô ở sân bay hay không? Nếu như Chu Doãn thật sự đi cùng tên họ Mã kia, có gặp gỡ như thế nào thì chắc chắn sẽ được viết bên trong cuốn nhật ký này. Nghĩ tới đây Lục Nguyên gần như không kìm lòng được nữa, chuẩn bị mở cuốn nhật ký ra. Nhưng rồi, cuối cùng anh vẫn khép lại. Không được, mình tuyệt đối không thể đọc nhật ký của Chu Doãn, đây là chuyện riêng tư của cô ấy, cho dù có là bạn trai cũng không thể đọc được. Mặc dù trong lòng anh rất muốn mở ra đọc thế nhưng cuối cùng anh vẫn áp chế được, đặt cuốn nhật ký xuống. Lúc này, ở cửa tiểu khu Đằng Vương Các. Một chiếc xe Wuling phổ thông ngừng lại, một nhóm năm người đàn ông mặc quần áo bình thường, người nào người nấy vóc dáng mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, tiền bước vào trong tiểu khu. “Này các anh, các anh có phải người sống trong khu này ẳ không, xin các anh lấy giấy chứng nhận ra.” Phong cách làm việc của bảo vệ canh cổng ở những khu biệt thự kiểu này vô cùng có trách nhiệm. Dù sao thì những người sống trong tiểu thu này đều là những người giàu có, ngộ nhỡ an toàn của khu nhà không được đảm bảo thì bảo vệ cũng không thể đảm đương nỗi. Nhưng rồi một giây sau, bỗng có một khẩu súng chĩa vào bụng anh ta, sau đó nhanh chóng vung tay xuất một chiếc giấy chứng nhận ra: “Chúng tôi là người của quân đội, tới đây để tìm người, anh không nhìn thấy gì hết cả.” Anh bảo vệ bị dọa sợ đến ngây người, là một khẩu súng đấy. Tuy rằng không nhìn thấy rõ giấy chứng nhận hình dáng ra sao nhưng anh ta cũng không dám nói gì. Năm người này đi vào bên trong tiểu khu, người dẫn đầu lấy ra một thiết bị định vị GPS, trên màn ảnh chính là bản đồ điện tử của tiểu khu Đằng Vương Các, trong đó có một tòa nhà đang nhấp nháy điểm đỏ. “Đây là vị trí điện thoại di động của Mã Bân, theo bản đồ trong này thì gã ta đang ở phòng hội nghị trung tâm hoạt động của tiểu khu này, chúng ta trực tiếp qua đó bắt người.” Người dẫn đầu phóng to màn hình lên, chỉ vào kết cấu của khu trung tâm hoạt động. “Lão Quan, anh đi canh giữ ở sảnh trước, Tiểu B, cậu đi canh giữ lối thoát an toàn ở phía sau, cậu cũng đã thấy ảnh của Mã: Bân rồi phải không, nếu như gã ta nhảy xuống hòng chạy thoát thì bắn thẳng vào chân. Râu Quai Nón và Nhị Hắc, hai người theo tôi trực tiếp vào phòng họp bắt người, mọi người kiểm tra lại lần nữa đi, đạn đã được nạp hết rồi, nếu như ai đó dám ngăn cản chúng ta vào phòng họp, lập tức rút súng ra đe dọa.” Nói xong cả năm người nhanh chóng đi vào khu trung tâm hoạt động. Lúc này ở trong phòng hội nghị đang chật kín người. *“E hèm, giờ đây toàn bộ chủ nhân Đằng Vương Các đều đã tới, tôi muốn nói một chuyện.” Ngồi ở hàng ghế chủ tịch trong phòng hội nghị có mấy người là chủ tịch hiệp hội cư dân, tuy rằng tài sản ở tiểu khu là tài sản cá nhân nhưng vẫn có hiệp hội cư dân, mấy người này vừa chủ tịch, vừa là người phụ trách. Đương nhiên, làm chủ tịch hiệp hội cư dân cũng không có gì to tát, chỉ cần là cư dân trong tiểu khu, tương đối rảnh một chút, nhiệt tình một chút là được đảm đương ngay rồi. “Có chuyện gì vậy, mấy người ngồi ở đây một giây đồng hồ làm ra hẳn trăm nghìn tệ đấy, có gì mau nói luôn đi.” “Đúng vậy, có chuyện gì không thể nói trên nhóm chat được sao, lại còn bày đặt mở hội nghị? Chút nữa tôi còn phải ký một hợp đồng máy chục triệu tệ kia kìa.” “Tôi đặt mấy chục hộp Flying Moutai để đi tặng quà Trung thu, kết thúc nhanh đi để tôi còn đi nhận hàng.” – “Đùng là, có rằm thì mau thả đi, cô đây còn đi tới đoàn phim.” Nói tóm lại, tất cả mọi người đều đang vô cùng nóng nảy. Cũng phải thôi, dù sao những người ở đây đều là những người giàu có bận rộn cả mà. “Chán quá, không hiểu đem chúng ta tới đây làm gì nữa, Lăng Lăng, đi thôi, chúng mình đi ăn lẩu đi.” Trong góc phòng có hai cô gái trông rất xinh đẹp. Chính là Viên Linh và Trâu Nhan. Trâu Nhan trông vô cùng chán nản, như thể có một chiếc đỉnh cắm dưới mông cô vậy, không thể ngồi yên. Cũng đúng thôi, dù sao cũng mới chỉ là sinh viên đại học, một thiếu nữ tuổi còn trẻ đâu thích hợp tham gia hội nghị kiểu này. “Không đi đâu, nếu đã tới rồi thì cứ đợi đi.” – Lông mày Viên Linh như giãn ra, cô lơ đễnh ngồi ôm má, như không quan tâm tới mọi thứ trước mặt. “Sao vậy chứ, Linh Linh, bình thường cậu ghét mấy cuộc họp kiểu này lắm cơ mà.” Trâu Nhan tò mò liếc mắt nhìn Viên Linh: “Đúng rồi, tối hôm qua ăn diện đẹp đế rồi một mình chạy ra ngoài đi dạo, lúc đi rõ ràng vô cùng vui vẻ, còn mỉm cười không ngót, sao lúc về lại rầu rĩ không vui vậy, lại còn thêm cả hôm nay nữa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải cái tên nghèo hèn Lục Nguyên kia lại bắt nạt cậu không? Nói đến đây, Trâu Nhan tỏ vẻ vô cùng căm giận khó chịu: “Cái tên đấy, có gì đâu mà tưởng mình ngon, chỉ là một tên nghèo bạt mạng, cậu để ý tới anh ta đã coi như chính tổ tiên anh ta là người giết Tùy Dượng Đề cho nên giờ anh ta mới được tích đức, không ngờ lại còn tỏ vẻ cao sang như vậy, chẳng hiều sao cậu lại thích anh ta, đổi lại là tớ á, tớ khinh còn không hét.” “Cậu đừng nói như vậy.” – Viên Linh nói. “Sao chứ, anh ta rõ ràng là nghèo hèn mà, có khi anh ta thật ra cũng thích cậu, nhưng rồi biết cậu thích anh ta cho nên cố ý xuất hiện ở tiểu khu này cũng nên, như vậy càng khiến cho cậu thích anh ta hơn, mấy đứa con trai càng nghèo hèn thì càng bỉ ổi như vậy đấy, hừ.” “Được rồi, cậu ấy không làm gì tớ cả, chỉ là hôm qua cậu ấy hẹn gặp tớ nhưng cuối cùng lại không tới thôi.” Đúng vậy, ngày hôm qua Viên Linh đợi cả một buổi tối, chờ đến tận gần nửa đêm Lục Nguyên vẫn chưa tới, gọi điện thoại thì tắt máy. Hơn nữa cho đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với Lục Nguyên. Điều này khiến cho tâm trạng của Viên Linh vô cùng không tốt, lẽ nào Lục Nguyên cố ý không để ý tới mình hay sao? “Được rồi, được rồi, hiện giờ tôi xin thông báo, chuyện là chúng ta có nên tổ chức một buỏi tiệc chào mừng chủ nhân của tòa biệt thự ở trung tâm không?” – Người phụ trách đứng ở trên bục phát biểu. Mọi người đang càm ràm chuẩn bị rời đi thoáng cái bỗng ngừng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh đi rất nhiều. “Ý kiến này được đầy.” “Đúng vậy, hoan nghênh một chút, để người ta cảm nhận được chút nhiệt tình của chúng ta.” “Mọi người đừng nóng vội, chúng ta thương lương một chút nhé.” “Ừ, không vội không vội đâu, vừa đúng lúc hôm nay tôi đang rảnh rỗi.” Thái độ của mọi người thoắt một cái bỗng thay đổi ngay tắp lự, đi làm ăn cũng không đi nữa, người đi nhận hàng cũng yên tĩnh lại, ngay cả cô tiểu thư muốn đi tới đoàn phim kia cũng bắt đầu ngồi dũa móng tay. “Thế nhưng chủ nhân tòa biệt thự ấy rất thần bí, hơn nữa căn biệt thự trung tâm ấy đến giờ vẫn chưa có người ở.” – Có người nói. “Không, tôi có nhìn qua rồi, trong tòa biệt thự có rất nhiều hoa hồng, xem ra chủ nhân căn biệt thự ấy sẽ sớm vào ở thôi, đến lúc đó mọi người cùng nhau tổ chức cho người đó một bữa tiệc chào mừng, tạo một bắt ngờ lớn, mọi người có đồng ý không?” “Đồng ý.” Mọi người đồng thanh nói. “Lăng Lăng, đến lúc đó chúng ta cũng qua đấy đi, xem chủ nhân của tòa biệt thự trung tâm sẽ trông như thế nào, nói không chừng còn có thể tạo mối quan hệ nữa đấy, néu như có cơ hội quen biết, không chừng còn có thể qua căn biệt thự ấy chơi, ha ha, tớ đã nhìn qua khe cửa rồi, bên trong đấy có hồ bơi rất lớn luôn.” Trâu Nhan rạng rỡ nói. `” Viên Linh vẫn còn đang không yên lòng. “Ôi trời, Linh Linh, cậu làm gì thế, sao cứ nhớ mãi không quên cái tên Lục Nguyên kia vậy, cậu phải quen biết nhiều người trong giới thượng lưu hơn. Tuy rằng cậu vốn dĩ đã là phú nhị đại rồi nhưng cậu vẫn cò thể quen biết những người giàu hơn nữa cơ mà, tựa như chủ nhân căn biệt thự trung tâm này.” “Được rồi, đừng nói nữa.” Viên Linh thở dài một hơi, trông có chút sầu nào: “Buổi họp mặt gia đình nhà ta sắp tổ chức rồi, nhưng hiện giờ tớ không muốn đi chút nào cả, Tớ sẽ phải dẫn bạn trai qua, nếu không các cô chú ở nhà sẽ lại vây quanh tớ rồi dồn hỏi cho mà xem, rồi lại giới thiệu cho tớ người này người kia, phiền muốn chết.” *Ôi, may là hiện giờ anh ta mắt tích không thấy tăm hơi đấy, nếu không cậu mà dẫn anh ta quá đó hả, ha ha, xấu hỗ chết mắt, chưa nói đến chuyện thân phận của anh ta sẽ khiến cậu bị cười nhạo, có khi quy tắc trên bàn tiệc anh ta cũng không hiểu đấy chứ.” “Vậy thì có làm sao, dù sao thì…” Viên Linh vừa mới nói tới đây thì cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, ba người đàn ông dáng người săn chắc cứng cỏi xông vào. Người dẫn đầu nhìn lướt xung quanh một phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào thanh niên đang vô cùng hốt hoảng. Anh ta phất tay một cái, ba người lập tức vọt tới, gọn gàng lôi chàng thanh niên kia ra từ đám đông. “Đứng lại, nơi này là Đằng Vương Các, chúng tôi đều là chủ nhân ở đây, mỗi người đều có gia sản hơn chục triệu, mấy người là ai hả, dám đưa người ở đây đi sao?” Có không ít người đứng lên, muốn ngăn cản ba người kia. Nhưng rồi vừa mới dút lời, bọn họ lập tức cun cút ngồi xuống. Bởi vì có miệng súng chĩa thẳng vào người bọn họ. “Đi, mang về, đưa tới chỗ Chu tiên sinh để thẳm vấn.” – Người dẫn đầu nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]