Trong phòng bao.
Lục Nguyên đau khổ cau mày, uống hết ly bia này đến ly bia khác.
“Anh Lục, anh uống ít một chút đi.” – Trịnh Huyền Nhã quan tâm nói.
“Không, không, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.” – Hiện giờ Lục Nguyên thật sự có chút căm thù chính bản thân mình. Đúng vậy, hôm đó tới sân bay, sau lại quay đầu lại cơ chứ?
Bản thân tại sao phải quay về cứu nam sinh bị đánh kia?
Kết quả thì sao chứ, cũng vẫn không thể cứu được.
Đến cuối cùng cái tên Tạ Tử Hiên kia vốn dĩ cũng không có tự tử thật.
Nên là đi về cũng chỉ là một chuyến vô ích.
Lúc ấy anh không nên quay lại, phải trực tiếp đến sân bay đi gặp Chu Doãn.
Anh cần gì phải tốt bụng như thế, anh phải độc ác một chút, ích kỷ một chút.
Dù sao hiện tại đã khác trước kia rồi, trước kia chỉ có một mình anh, có vô dụng đến thế nào thì cũng chẳng sao.
Thế nhưng hiện giờ anh đã có Chu Doãn rồi, vì Chu Doãn anh phải độc ác một chút, phải ích kỷ một chút.
Sống chết của những kẻ khác nào có quan hệ gì với Lục Nguyên cơ chứ?
Tắt cả mọi việc đều phải lấy Chu Doãn làm trọng.
Nghĩ tới đây Lục Nguyên lại hận không thể tự vả bản thân mấy cái.
Lục Nguyên à, mày thật sự là đồ vô dụng, căn bản không hiểu làm sao để yêu một người con gái hét.
Chu Doãn à, em về đi.
Bây giờ em về, Lục Nguyên anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770941/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.