Bây giờ Chu Doãn đã mơ mơ màng màng rồi, dù sao cơ thể cô liên tục bị thương nặng, tinh thần cũng bị giày vò, từ sợ hãi và đau buồn, đến van xin và hy vọng, cuối cùng là tuyệt vọng và xa rời.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, cô đã trải qua quá nhiều cảm xúc.
Lúc này cô cô đơn và bất lực, như một bông hoa nhỏ yếu ớt trên thảo nguyên khi gió lớn gào thét.
Mặc dù có hàng nghìn người xung quanh.
Nhưng trong những người này, không hề có một khuôn mặt quen thuộc, họ chỉ đem lại cho cô cảm giác sợ hãi và rất xa lạ thôi.
Cho đến khi, trong cơn mê man, cô nhìn thấy khuôn mặt trước mắt.
Dường như cô đã gặp qua cậu ta ở đâu?
Đúng rồi, cô đã gặp cậu ta trên đảo an dưỡng Đào Hoa.
“Thiên Tứ?”
Chu Doãn nhớ lại, trong nửa tháng trên đảo an dưỡng cô đã nhìn thấy cậu thanh niên này nhiều lần, lúc đầu Chu Doãn thấy cậu thanh niên này sống xa hoa, có nhiều bạn gái, kiêu ngạo và ngang ngược, còn tưởng rằng đây là một thanh niên thuộc gia tộc phụ thuộc gia tộc của Lục Nguyên.
Dù sao ở trong xã hội này, phía dưới gia tộc lớn nhất định sẽ có vài gia tộc, thậm chí có mười mấy gia tộc nhỏ phụ thuộc.
Giống như đế quốc cùng các nước chư hầu ngày xưa.
Sau đó Chu Doãn mới biết được hóa ra cậu thanh niên này là em họ của Lục Nguyên, Lục Thiên Tứ.
Mà người luôn tỏ ra kiêu ngạo như Lục Thiên Tứ lại ngoan ngoãn như một chú thỏ con trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770934/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.