“Cô biết? Mau nói cho tôi biết.”
Diệp Vô Song nhìn Trịnh Huyền Nhã.
Mặc dù anh ta hoàn toàn có thể yêu cầu đàn em lục soát tất cả những người có mặt ở đây một lần, nhưng làm vậy quá lãng phí thời gian, nếu Trịnh Huyền Nhã biết ai là người lấy trộm, vậy đương nhiên không thẻ tốt hơn.
“Vâng.”
Trịnh Huyền Nhã gật đầu, sau đó cô ta bắt đầu đảo mắt nhìn những người xung quanh.
Cô ta nhìn về hướng nào, mọi người liền nhìn theo hướng đó, dù sao tất cả mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là kẻ nào tự tìm đường chết như vậy, dám trộm nhẫn của cậu Diệp.
Não tên đó úng nước rồi sao?
Mặc dù chiếc nhẫn đó rất có giá trị, đủ để người bình thường sống mấy chục đời, nhưng đây là món quà cầu hôn mà cậu Diệp tặng Kim Đới San, tên đó nghĩ mình trộm nó rồi, thì nó có thể thật sự thuộc về mình sao?
Trịnh Huyền Nhã nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người Chu Doãn.
“Không phải ai khác, chính là cô ta.”
Ngón tay mảnh khảnh của Trịnh Huyền Nhã chỉ vào Chu Doãn.
“Đúng vậy, tôi sớm đã nghĩ là cô ta trộm, những người ở đây đều là những người nỗi tiếng là giàu có, người có trình độ cao sao có thể làm ra loại chuyện trộm cắp như vậy được.”
“Không sai, chắc chắn là đứa con gái quê mùa này, nhìn dáng vẻ của cô ta liền biết nhất định cô ta là loại phụ nữ tham lam.”
“Vừa nhìn đã thấy thấp kém đê tiền.”
“Phi.”
Có người nhỗ mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770932/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.