“Ai vậy?”
– Viên Linh nhịn không được ghé đầu đến gần nhìn, liền thấy ảnh chân dung Chu Doãn, lập tức ngắn ra: “Cô gái thật xinh đẹp.”
“Bạn gái tôi.”
Lục Nguyên liếc mắt nhìn Viên Linh một cái, nói: “Chính là cô gái mà ngày đó tôi muốn đến phòng luyện khiêu vũ đón, đúng lúc cô ấy đi Hàng Châu, cho nên mới không đón được.”
s àt Viên Linh sửng sốt, ánh mắt có hơi chút ảm đạm, nhưng vẫn như cũ cười cười, nói: “Em có nên tránh đi một chút hay không?”
Tuy rằng đang hỏi, nhưng Viên Linh vẫn rất ngoan ngoãn đi tới đối diện Lục Nguyên.
“Chào, Lục Nguyên.”
Lục Nguyên chấp nhận trò chuyện video, lập tức Chu Doãn xuất hiện ở trên màn hình.
Cười ngọt ngào với Lục Nguyên.
Lục Nguyên nhìn màn hình, lập tức cũng nhìn đến ngây người.
Chu Doãn mặc một kiểu trang phục khiêu vũ, váy ngắn ở phần dưới thân, trên người là áo chẽn nhỏ sợi vải tinh khiết bó sát người, trên sàn nhà kế bên bày một bộ áo gi-lê bên ngoài, hẳn là vừa mới cởi ra.
Tuy rằng Chu Doãn không phải kiểu sóng lớn trào dâng, nhưng lúc này cô mặc một cái áo chẽn nhỏ màu trắng, cánh tay non mịn thon dài, xương quai xanh xinh đẹp, đều làm cho cô toát lên tràn trề khí chất xinh đẹp phấn khởi.
Có thể vừa mới huấn luyện khiêu vũ xong, trên mặt trên người Chu Doãn còn có một ít mồ hôi trong suốt, ngọn tóc cũng có một ít giọt nước.
Sắc mặt hơi hơi ửng hồng.
Nhưng điều này càng làm cho cô có vẻ kiều my động lòng người.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770927/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.