“Cô hiểu nhầm rồi.”
Lục Nguyên nhíu mày, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Viên Linh không phải bạn gái của mình, mình chỉ là giúp đỡ cô ấy, giả làm bạn trai của cô ấy theo tới đây thôi.
Nhưng mà điều này không thể nói cho Lý Mộng Dao.
Dù gì mình cũng đã đáp ứng với Viên Linh rồi, giả dụ như mình nói sự thật cho Lý Mộng Dao, nhất định cô ta sẽ nói ra. Đến lúc mọi người biết được sự thật, mặt mũi của Viên Linh ném chỗ nào?
“Hiểu nhầm, tôi hiểu nhầm chỗ nào?” – Lý Mộng Dao cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, Lục Nguyên. Anh chính là một tên bỉ ổi, hoặc anh vốn dĩ là kẻ một chân đạp hai thuyền, một bên xum xoe nịnh nọt cô nàng giàu có Viên Linh này, sau đó dùng tiền của cô ta để nuôi con bé Chu Doãn nghèo khổ kia. Tôi nói không sai chứ? Chậc chậc, Lục Nguyên ơi Lục Nguyên, trước kia tôi cho rằng anh thật thà, không ngờ anh lại gian xảo như vậy. Anh còn mặt mũi nói tôi u?”
Trong lòng Lục Nguyên thực sự rất muốn chửi bậy, suy nghĩ trong đầu Lý Mộng Dao thật kỳ lạ.
Lục Nguyên chỉ là muốn giải thích nhưng cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
“Còn nữa, cái quán Càm Phường Lục Bộ kia có phải của Viên Linh tặng cho anh không? Tôi biết nhà cô ta rất có tiền, ha ha, anh làm cho cô ta vui, cô ta liền tặng anh một cái quán, chắc là cũng không có vấn đề gì đi?”
Lý Mộng Dao nghĩ tới chuyện này, không kìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770924/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.