“Này, cậu qua đây.”
Mấy người Trịnh Huyền Nhã cũng không luyện tập nữa, với gọi Chu Doãn.
Chu Doãn thoáng sửng sốt, không biết bọn họ lại muốn làm gì, nhưng vẫn đi tới.
“Cậu tên là Chu Doãn phải không, nhà cậu ở đâu?” – Trịnh Huyền Nhã nói.
“Giang Dầu, Tứ Xuyên.” – Chu Doãn cũng không suy nghĩ nhiều, thật thà trả lời.
“À, à, mẹ cậu làm nghè gì?” – Trịnh Huyền Nhã lại hỏi.
*A?”” – Chu Doãn thoáng sửng sốt, nhưng rồi vẫn trả lời: “Mẹ mình là nông dân, làm ruộng, đôi lúc lên núi hái sản vật ở trên rừng đem đi bán.”
*Ô, hóa ra là dân miền núi à?” – Ba người Trịnh Huyền Nhã, Lý Lộ Lộ, Trầm Thiếu liếc mắt nhìn nhàu, trong ánh mắt càng lộ rõ vẻ khinh miệt: “Bố cậu thì sao? Làm nghề gì?”
A2 Ánh mắt Chu Doãn lập tức trở nên buồn bã, nhưng rồi theo phép lịch sự nên vẫn trả lời: “Bố mình qua đời từ sớm rồi, mình cũng chưa từng nhìn thấy ông áy.”
VẢ Ba người Trịnh Huyền Nhã lại liếc mắt nhìn nhau thêm lần nữa, sự khinh miêt trong ánh mắt càng trở nên sâu đậm.
À, cứ tưởng có bối cảnh tốt thế nào, cứ tưởng có ông bồ lợi hại nên chị Quyên mới coi trọng như vậy.
Hóa ra chỉ là con bé miền núi ở vùng Tây Nam thôi à, hơn nữa còn là đứa mồ côi cha. Cái loại người này cần tiền không có tiền, cần quyền cũng chẳng có quyền, lại còn chưa từng học nhảy, lấy tư cách gì đuôi Tiểu Tiểu ra ngoài?
Càng nghĩ, Trịnh Huyền Nhã càng cảm thấy khó chịu.
“Cậu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770910/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.