Lúc này đây, nhìn Bao Hạo xe sang hoa hồng nhẫn kim cương, trên người là bộ vest là phẳng phiu, rất bảnh bao và kiểu cách, sáng ngời ngời một thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng, so với tên nghèo hèn Lục Nguyên kia thì không biết mạnh hơn bao nhiêu.
Chuyện này còn phải nghĩ nữa sao? Thế này thì chỉ cần Bao Hạo tìm được Trịnh Nguyệt thôi là khẳng định sẽ cầu hôn thành công.
Đáng thương cho thằng nghèo bạt mạng Lục Nguyên kia, sẽ bị người ta đá thẳng cổ không thương tiếc.
“Nhiễm Nhiễm, em nhanh chút đi, anh gọi cho Nguyệt Nguyệt mấy lần rồi mà cô ấy không nghe, em nhanh gọi điện thoại cho cô ấy đi, hỏi xem cô ấy đang ở đâu.” – Bao Hạo nói.
“Ừ, anh Hạo, anh đừng có vội, em gọi ngay đây.”
Bạch Nhiễm mỉm cười, trong lòng hiểu rõ, không cần nói cũng biết nhất định là chị ấy đang có tình.
Chị họ cố tình không nhận điện thoại của Bao Hạo chính là để cho Bao Hạo sốt ruột, chị ấy biết rằng khi Bao Hạo sốt ruột không chờ được nữa sẽ đi tìm chị ấy, cho nên cuộc điện thoại này, mình nhất định phải gọi, sau đó mình sẽ dẫn Bao Hạo đi.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhiễm không thể không nễ phục chị họ mình, quả nhiên là người xã giao, tính toán tỉ mỉ như vậy.
Sau đó Bạch Nhiễm liền gọi điện thoại cho Trịnh Nguyệt.
“Xin lỗi, điện thoại mà bạn gọi đã tắt máy…”
Nghe thấy tiếng thông báo trên điện thoại, Bạch Nhiễm lúc này mới sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Sao lại thế?
Chị ấy tắt điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770907/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.