Lý Mộng Dao ngắng đầu lên, cô ta nhìn thấy Lục Nguyên.
Lục Nguyên vẫn là Lục Nguyên đó, cả người mặc quần áo cũ nát, vẫn là đứa nghèo trong lòng Lý Mộng Dao.
“Tại sao lại là anh?” – Lúc này Lý Mộng Dao chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng không chân thật, về phần xấu hỗ và mát mặt, trong chốc lát cô ta không thèm quan tâm nữa.
“Anh là ông chủ của cửa hàng này?” – Lý Mộng Dao đã quá khiếp sợ, quá sốc, lúc này còn lộ vẻ hơi bối rồi.
Chợt nhìn qua, hình như cô còn rất trần định, nhưng mà thật sự lòng của cô đã bị phát hiện gây khiếp sợ này chia năm xẻ bảy.
“Không sai, tôi là ông chủ cửa hàng, cả cái cửa hàng này là của tôi.”
Nếu như đã đến nơi này và đã tới mức này rồi, Lục Nguyên muốn che giấu tiếp cũng không còn cách nào.
Dù sao mình và Lý Mộng Dao đã biết rõ mặt của nhau, lúc này gặp nhau không còn như trước mà còn có chỗ trống để vòng qua vòng lại, lúc này đã không còn cách nào để che giấu.
Toàn bộ cửa hàng là của anh?
Lý Mộng Dao thật sự khó mà tin nỗi, có thể ở trong thành phố mở ra một cửa hàng như này, tầm một triệu hoàn toàn không đủ làm.
Cho nên, từ trước đến nay anh không phải chỉ có một triệu?
Chẳng lẽ, là năm triệu? Mười triệu ư?
“Tôi không trúng thưởng, một đồng tiền cũng không đặt vào.”
Lục Nguyên đã nhìn ra suy nghĩ của Lý Mộng Dao, đến thời điểm này, dùng kế trúng thưởng để che giấu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770892/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.