Lại nói, sau khi Lục Nguyên lái xe chở Phong Linh, vô cùng ngầu chạy trên đường phó.
“Không ngờ cậu lại che giấu thân phận sâu như vậy, ngay cả tôi cũng bị lừa.” – Phong Linh ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt phức tạp vẫn nhìn qua mặt Lục Nguyên.
Cô có một chút vui mừng, cũng có một chút nghỉ hoặc, ngoài ra cũng có một chút hoang mang.
“Cậu thích không?” – Lục Nguyên giật mình, anh không định che giấu Phong Linh.
Cô gái này rất thiện lương, trong nội tâm cũng còn hồn nhiên lắm, không giống những người khác gây lục đục với nhau vì lợi ích.
Anh nói ra thân phận của mình cũng không phải không thẻ.
“Tôi…” – Phong Linh sửng sốt, hơi chần chờ một chút, mà khiến Lục Nguyên ngoài ý muốn là cô lại lắc đầu: “Tôi., tôi không thích lắm.”
“Ò, vì sao?” – Lần này lại đến phiên Lục Nguyên ngây người.
“Tôi cảm thấy trước kia cậu rất tốt.” – Phong Linh đột nhiên quay đầu sang, nhìn cửa sổ bên tay phải mình: “Giống như lần đầu tiên tôi gặp cậu, dù mặc quần áo cũ nát nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tuy bị người ta kêu tới kêu lui nhưng cậu vẫn thản nhiên như cũ.
Ngày đó nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu giống như một bụi cỏ nhỏ, tuy một trận gió có thể thổi bay nhưng lại kiên cường sinh trưởng.”
“Hơn nữa, cậu chân thành hơn người khác nhiều, cậu đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra Vương Đại Lực thích tôi, lúc cậu ta nhìn tôi và cậu nói chuyện vì ghen tị nên mới cố tình giễu cợt cậu. Cậu đừng nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770843/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.