“Đồ điên.” – Người phụ nữ mặc váy lụa đen nhếch miệng khinh thường, rồi sau đó lại quay ra lôi kéo người đàn ông: “Ông xã, đừng có đề ý tới đồ điên này, chúng ta mau đi gom tiền đi thôi.”
Cô ta nghĩ rằng, nhất định là do vừa rồi Lục Nguyên bị mỉa mai cho nên mới tới đây gây rối, nên chẳng buồn quan tâm tới anh.
Nhân viên kinh doanh cũng cười lạnh một tiếng: “Mua sao, anh lấy cái gì để mua?”
“Dĩ nhiên là tiền.” – Lục Nguyên nói.
“Ha ha, anh có biết biệt thự này bao nhiêu tiền không, chỉ riêng tiền đặt cọc thôi đã là một triệu tệ, anh có biết một triệu tệ là bao nhiêu không? Mà anh có khái niệm về một triệu tệ đấy chứ?” – Nhân viên kinh doanh nhìn Lục Nguyên như nhìn một kẻ đần độn.
Nói một câu thật lòng, những người đi bán mấy loại biệt thự kiểu này luôn luôn phải tiếp đãi những người có tiền, mãi rồi thành ra cứ tưởng bản thân mình là người có tiền thật, nói năng đặc biệt kiêu căng.
“Biết chứ.”
Lục Nguyên cười như không cười, thuận tay ném túi nilon lên trên mặt bàn: “Một triệu tệ, chính là một túi nilon.”
“Đúng là đồ…”
Chữ “điên” trong miệng nhân viên kinh doanh kia còn chưa được nói ra.
“Đoàng.”
Chiếc túi nilon kia lập tức nổ tung.
Những xấp tiền giấy hồng hồng đỏ đỏ văng đầy bàn, cứ như một đóa hoa khổng lồ đang nở rộ.
Mặt của nhân viên kinh doanh như vừa mới bị đỡ một quyền vậy, cả người cứng ngắc đến ngây dại, không nói không rằng một câu nào.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770837/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.