Cửu Nhi Một người bạn của Tần Cửu Nhi tiện tay ném chiếc túi xuống đất: “Cứ vứt nó ở đây đã, chờ lát nữa người dọn dẹp tới, cứ để người ta quét cả cái thứ này với đống rác là được rồi.” Đúng lúc ấy, cánh cửa đằng sau chợt mở ra, một người bước vào. “Cửu Nhi, đều là lỗi của anh, em sao rồi? Có nghiêm trọng hay không?” Người bước vào là Vương Lỗi, Vương Lỗi cũng bị thương, trên cỗ tay đang cuốn băng gạc. “Không sao đâu, trên đầu bị chảy máu chút thôi, kiểm tra qua rồi, não không bị chấn động, nằm viện nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi.” – Thấy Vương Lỗi, trên gương mặt lạnh lùng của Tần Cửu Nhi lại nở ra một nụ cười xinh đẹp. “Anh cũng bị thương mà, sao rồi? Có phải đau lắm đúng không, tất cả là tại em, nếu không phải do anh chở em trên mô tô, chuyện này cũng đã không xảy ra rồi. Sau đó Tần Cửu Nhi lại ân cần hỏi han Vương Lỗi. Thật lòng mà nói, nhìn thấy cảnh này trong lòng Trương Huy càng thêm khó chịu. Thậm chí ngay cả Hà Mẫn cũng cảm thấy đúng là Tần Cửu Nhi có hơi quá đáng. Lục Nguyên đến thăm Tần Cửu Nhi, mặc dù đồ anh mang đến không xịn lắm, nhưng dù sao cũng đã tới thăm rồi, vậy mà Tần Cửu Nhi vẫn lại lạnh lùng như băng với Lục Nguyên. Ngược lại, vết thương trên người Tần Cửu Nhi, có thể nói đều là do Vương Lỗi gây ra, nhưng Tần Cửu Nhi lại đối xử với Vương Lỗi ấm áp tốt bụng như vậy. Thậm chí, Tần Cửu Nhi còn chủ động nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình. Phải biết rằng, lúc ăn cơm ở Bách Thịnh Viên xong, sau khi mọi người đi ra, chính Vương Lỗi đã chủ động mời Tần Cửu Nhi ngồi cùng con mô tô Wisp với cậu ta, nói rằng muốn đưa Tần Cửu Nhi đi chơi hóng mát. Nhưng dù sao, nói thế nào đi chăng nữa, Vương Lỗi cũng đã cứu sống cả gia đình Tần Cửu Nhi, mọi người cũng chỉ có thể thông cảm. “Vậy Cửu Nhi, cậu phải nghỉ ngơi nhiều vào, dưỡng thương cho tốt, bọn tớ về trước.” Trần Phong biết, nếu Lục Nguyên ở lại đây lâu hơn nữa cũng chỉ càng thêm buồn phiền mà thôi, chưa kể ba người Lục Nguyên, Trương Huy và Tống Thuần còn có tiết học vào buổi chiều ở Học viện Quản lí. Mọi người đều rời khỏi bệnh viện. Sau khi bọn họ vừa đi không lâu, đột nhiên một người phụ nữ hùng hồ xông vào phòng bệnh. “Cửu Nhi, đã xảy ra chuyện gì, dì nghe nói con bị tai nạn xe cộ?” Người phụ nữ này mới hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc quần cộc màu vàng nhạt, đi đôi xăng đan cao gót, đeo hoa tai, mặt mũi rạng rỡ, toàn thân tỏa ra khí chất của tầng lớp trí thức vượt trội. “Dị,” Nếu như không phải bị thương ở đầu, Tần Cửu Nhi sẽ lập tức lao vào lồng ngực người phụ nữ này. Người phụ nữ vừa xông vào, chính là dì nhỏ của Tần Cửu Nhi, Lăng Lam. Mặc dù Lăng Lam là dì nhỏ của Tần Cửu Nhi, nhưng cũng chỉ lớn hơn Tần Cửu Nhi ba tuổi, nói là bạn bè cùng trang lứa cũng không sai, quan hệ giữa hai người không giống như người bậc trên và người bậc dưới, mà giống như hai người bạn thân thiết hơn, Lăng Lam không như một người dì nhỏ, mà như người chị gái vậy. Sau khi xảy ra vụ tai nạn xe mô tô, tất nhiên Tần Cửu Nhi không dám kể cho cha mẹ, không thể làm gì khác ngoài gọi điện cho Lăng Lam. “Dì nhỏ, không có vấn đề gì lớn cả, bác sĩ nói là chỉ bị trầy da thôi, nếu biết trước là nhẹ như vậy, cháu cũng đã không làm phiền dì phải chạy tới đây một chuyến rồi.” – Tần Cửu Nhi nói. Vẻ mặt Lăng Lam vốn đang khẩn trương, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút. Cô ấy lại nhìn liếc qua vết thương trên cánh tay Vương Lôi, nhíu mày một cái: “Tôi hỏi, có phải vết thương của Tần Cửu Nhi có liên quan tới cậu hay không, tôi nghe nói là cậu lái xe mô tô đèo Cửu Nhi đi xảy ra chuyện xấu, biết là chở theo con gái lại còn lái xe nhanh như vậy, thật đúng là không có một chút tinh thần trách nhiệm nào, may là lần này không gặp phải chuyện gì lớn, nếu có việc hệ trọng, cậu chịu trách nhiệm nổi sao.” Lăng Lam đau lòng nhìn Tần Cửu Nhi, dẫu sao tuổi Lăng Lam cũng lớn hơn một xíu, lại còn đã đi làm, kinh nghiệm xã hội phong phú, nhìn cái người tên Vương Lôi này như vậy, cô cảm thấy đây không phải là một chàng trai có trách nhiệm. “Dì nhỏ, dì đừng nói Vương Lôi, chuyện nhà con cũng là do cha anh ấy giúp đỡ giải quyết.” – Tần Cửu Nhi biết Lăng Lam là người rất biết ăn nói, sợ sẽ làm cho Vương Lôi khó chịu, cho nên vội vàng kể chuyện của Vương Lôi ra, qua quýt biểu thị cho Lăng Lam biết. Chuyện trong nhà Tần Cửu Nhi, tất nhiên Lăng Lam cũng biết. Lúc ấy đến cô cũng sót ruột thay nhà anh rẻ, cũng nhờ người tìm rất nhiều mối quan hệ, chỉ là hiển nhiên không có tác dụng gì. Sau đó, cô lại nhận được điện thoại của chị gái, nói rằng đã không sao nữa rồi. Lăng Lam yên tâm, mà trong lòng cũng rất tò mò, rốt cuộc anh rễ nhờ cậy mối quan hệ nào, mà lại có thể dễ dàng giải quyết chuyện này như vậy? Không ngờ, lại là nhờ người bạn học Vương Lôi này của Tần Cửu Nhi? Nhưng dù sao Lăng Lam cũng không phải người dễ bị lừa như Tần Cửu Nhi. “Cửu Nhi, đây cũng chỉ là suy đoán của con mà thôi.” – Lăng Lam vẫn trưởng thành hơn rất nhiều, nghe lời giải thích của Tần Cửu Nhi, cô vẫn không thể chắc chắn, lại nói với Vương Lôi: “Vương Lôi, cậu gọi điện thoại cho cha cậu, xác nhận lại xem, rốt cuộc có phải là do ông ấy giúp một tay không.” “Dì nhỏ, con thấy không cần như vậy đâu, đây là chuyện đương nhiên rồi, gọi điện thoại tới chỉ để xác nhận chuyện này, có phải hơi thiếu lễ phép rồi không?” – Tần Cửu Nhi nhíu mày. Trong lòng cô đã nhận định Vương Lôi chính là ân nhân cứu mạng của gia đình mình từ lâu rồi, đúng thé, nếu không thì còn có thể là ai? Bây giờ nhìn dì nhỏ nghỉ ngờ như vậy, Tần Cửu Nhi cảm thấy việc này sẽ khiến Vương Lôi rất khó chịu. “Đúng thế.” – Vương Lôi cười nhạo một tiếng, tỏ ra vô cùng khinh miệt: “Không cần xác nhận với cha tôi đâu, chú Tần bên kia chắc chắn là không được ai giúp, mấy người họ hàng thân thích các cô cũng không giúp nồi, trong đám người mà Cửu Nhi nhờ giúp, chỉ có cha tôi đến tìm Cục trưởng Hoàng của Cục thuế vụ mà thôi, đây không phải là điều rõ ràng sao?” Vương Lôi cố tình nhấn mạnh chuyện những người thân thích của nhà họ Tần đều không giúp một tay, dù sao Lăng Lam cũng là họ hàng với nhà họ Tần. Quả nhiên, Lăng Lam thật sự bị chọc điên. “Bảo cậu gọi thì cậu cứ gọi đi, chuyện này nhất định phải xác nhận. Bởi vì nếu như thực sự đúng là cậu giúp chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ báo đáp ân tình.” – Lăng Lam đè nén cơn tức, nói tiếp. “Ha ha, gọi thì gọi, thật đúng là đã mù còn bảo thủ.” Vương Lôi vừa nói vừa cầm điện thoại lên bám số cho cha mình. Trái lại, cậu ta không hề sợ, dù sao trong lòng Vương Lôi cũng chắc chắn chuyện này có cha cậu giúp một tay. “Alo, cha.” Điện thoại được kết nối. “Con trai.” “Cha, con hỏi cha cái này, buổi sáng hôm nay con nhờ cha đi tìm vài mối quan hệ, giúp đỡ vấn đề của công ty Cửu Giang và tập đoàn Thánh Đường, cha nói cha đi nhờ Cục trưởng Hoàng giúp đỡ, cha đã làm xong chưa.” – Vương Lôi nói. “Chuyện này, cha cũng quên nói với con.” – Vương Anh nói: “Hôm nay cha đi tìm Cục trưởng Hoàng, nhưng mà đợi hơn hai tiếng, vẫn chẳng thấy ông ấy đâu. Theo như cha thấy Cục trưởng Hoàng như có chuyện gấp vậy, vội vội vàng vàng ngồi xe rời đi, cho nên cha cũng chẳng thẻ làm gì khác ngoài quay về.” Dĩ nhiên Vương Anh cũng không biết những suy nghĩ của con trai, cũng không biết là Tần Cửu Nhi hiểu lầm, nên mới nói thật. Vương Lôi nghe đến đây, trong lòng lộp bộp một tiếng. Thật sự không phải là công lao của cha cậu. Vương Lôi không ngờ sự thật lại là như vậy. Cậu vẫn luôn cho rằng chắc chắn là nhờ các mối quan hệ của cha cậu nên mới có tác dụng, dù sao, ngoài cha cậu ra thì còn có thể là ai chứ? “Được rồi, con biết rồi, cảm ơn cha đã chịu phiền phức mà giúp đỡ.” – Vương Lôi đột nhiên lớn tiếng nói, sau đó lập tức cúp điện thoại. Vương Lôi quay đầu lại, ngạo mạn nói với Lăng Lam: “Đã xác nhận với cha rồi, là do cha tôi tìm cục trưởng Hoàng của Cục thuế vụ, mới giải quyết được chuyện này, bây giờ cô tin rồi chứ.” “Dì nhỏ, con đã nói rồi mà, dì còn cứ khăng khăng không tin. Lại còn muốn Vương Lôi gọi điện để xác nhận lại nữa, nếu khiến cho cha Vương Lôi biết chúng ta nghi ngờ chuyện này, không hay lắm đâu.” – Tần Cửu Nhi vội vàng an ủi Vương Lôi. “Nói chung, cứ xác nhận lại là được rồi.” Trên mặt Lăng Lam có chút lúng túng, nhẹ nhàng tự giải vây cho mình. Tất nhiên, cô cũng sẽ không ngờ Vương Lôi lại to gan đến mức dám lừa dối như vậy, nên cũng tin lời cậu ta nói. “Được rồi, cái con nhóc này, không gặp chuyện lớn gì là dì yên tâm rồi, làm phiền dì xin nghỉ phép ở công ty chạy tới đây hỏi thăm sức khỏe con.” – Lăng Lam nhìn một bàn đủ loại quà ở phía đầu giường, cười nói: “Nhưng mà nhìn nhiều quà mang quà tới thăm con như vậy, có được xem là trong cái rủi có cái may không.” “Dì nhỏ, dì thích thì cứ lấy về ăn đi.” – Tần Cửu Nhi nói. Mà Lăng Lam cũng không khách khí, dẫu sao cũng chỉ là một cô gái, không hề có sức kháng cự với đồ ăn, lục lọi mấy món đồ ở trên bàn: “Đồ cũng không tệ, chỉ là đều là đồ đã ăn rồi, có cái nào mới không nhỉ… A, cái túi này sao lại rơi xuống đất?” “Dì nhỏ, đừng nhặt, đó là rác.” Tần Cửu Nhi nhìn một cái, là cái túi hoa quả rừng mà Lục Nguyên mang tới khi nãy, trong lòng Tần Cửu Nhi lại có chút buồn bực, nếu để cho dì nhỏ biết đây là quà mà người tới thăm bệnh mình mang tới, vậy mắt mặt lăm. Nhưng mà đã muộn rồi, Lăng Lam đã mở cái túi ra: “Trời ơi, cái này là gì?” Lăng Lam bốc lên một quả, giơ lên nhìn tỉ mỉ. Tần Cửu Nhi vô cùng sầu não, đành nói: “Đó là hoa quả dại, không ăn được.” Trong lòng hối hận sao lúc nãy không ném thẳng cái thứ đồ chơi này ra ngoài luôn cho rồi. “Hoa quả dại ở đâu chứ.” – Lăng Lam đột nhiên kinh ngạc vui mừng nói: “Đây là quả anh đào Chile.” “Anh đào Chile? Là cái gì?” – Tần Cửu Nhi lập tức sửng sốt, cái tên này nghe có vẻ rất sang chảnh đấy. “Trời ơi, đây là một loại quả mọng thượng hạng chỉ ở Nam Mỹ mới có, chủ yếu được trồng ở Chile, điều kiện trồng trọt cũng rất khó khăn, về cơ bản là hoàn toàn không thể trồng trên quy mô lớn được. Loại quả mọng này cũng cực kỳ hiếm hoi, dì mới chỉ thấy đúng một lần, lần đó là được Tổng giám đốc của công ty mời ăn cơm ở nhà hàng Billy, lúc món tráng miệng cuối cùng được bày ra là quả anh đào Chile này. Bởi vì nó rất có giá trị nên mỗi người chỉ được ăn một quả, mùi vị đó đúng là ngon khỏi bàn, đưa vào miệng vô cùng thơm ngon, vừa mềm lại vừa dẻo, ăn xong trong miệng toàn là mùi thơm thoang thoảng.” Lăng Lam vẫn tiếp tục nói: “Nói thật, dì vẫn luôn nhớ mùi vị của quả anh đào Chile này, nhưng mà cũng không thể mua về ăn được nữa, thứ nhất là bởi vì quá đắt, thứ hai là vì rất hiếm, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Không ngờ lại có người mua cho con ăn, hơn nữa lại còn mua nhiều như vậy. Dì nói này Cửu Nhi, thứ này rốt cuộc là con nhà giàu nào mang tới vậy, cũng tốt với con quá đó. Đúng là chịu chi, tặng cho con cái này, có phải là có ý với con hay không, nếu không thì làm sao có thể tặng món quà giá trị như vậy chứ?” Hả? Tần Cửu Nhi nghe xong sửng sốt một hồi. Đây không phải là thứ lúc nãy Lục Nguyên mang tới sao, anh ta là chân chạy vặt cho đám con nhà giàu kia hả? Chỉ là, dì nhỏ nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ tên thất cùng thơm ngon, vừa mềm lại vừa dẻo, ăn xong trong miệng toàn là mùi thơm thoang thoảng.” Lăng Lam vẫn tiếp tục nói: “Nói thật, dì vẫn luôn nhớ mùi vị của quả anh đào Chile này, nhưng mà cũng không thể mua về ăn được nữa, thứ nhất là bởi vì quá đắt, thứ hai là vì rất hiếm, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Không ngờ lại có người mua cho con ăn, hơn nữa lại còn mua nhiều như vậy. Dì nói này Cửu Nhi, thứ này rốt cuộc là con nhà giàu nào mang tới vậy, cũng tốt với con quá đó. Đúng là chịu chi, tặng cho con cái này, có phải là có ý với con hay không, nếu không thì làm sao có thể tặng món quà giá trị như vậy chứ?” Hả? Tần Cửu Nhi nghe xong sửng sốt một hồi. Đây không phải là thứ lúc nãy Lục Nguyên mang tới sao, anh ta là chân chạy vặt cho đám con nhà giàu kia hả? Chỉ là, dì nhỏ nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ tên thất mang tới đều đã bị ăn sạch. “Xem ra hôm nay xin nghỉ cũng không phải chịu thiệt thòi lắm, lại còn được ăn món ngon như vậy.” – Lăng Lam liếm miệng một cái, võ tay, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, dì phải về rồi.” Đi tới cửa, Lăng Lam lại quay đầu nhìn Tần Cửu Nhi nói: “Đúng rồi, Cửu Nhi, anh đào Chile lúc nấy là ai tặng con vậy, con phải đi cảm ơn người ta đàng hoàng đó, dù sao người ta cũng tặng món quà giá trị như Vậy. Sau khi Lăng Lam rời đi, Hà Mẫn nói: “Cửu Nhi, lúc nãy hẳn là cậu hiểu lầm Lục Nguyên rồi, người ta mang theo món quà đắt như vậy tới thăm cậu, cậu còn nói những lời đó rất không hay, tớ thấy cậu nên đi xin lỗi cậu ta đi.” “Chuyện này…” Tần Cửu Nhi cũng nghẹn lời chẳng nói được gì, nhưng cô vẫn không phục: “A a, cái đồ thất bại đó, làm sao có thể mua được anh đào Chile chứ? Nói không chừng là cậu ta ăn cắp được.” Lần này lại đến lượt Hà Mẫn nghẹn lời, không trả lời được. Tất nhiên Hà Mẫn cũng cảm thấy Lục Nguyên không thể nào ăn cắp, chẳng qua là trong lòng cô cũng thấy hơi kỳ lạ, rốt cục là Lục Nguyên lấy được thứ đắt giá như vậy ở đâu kia chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]