Không sai, Lục Nguyên chính là Tuyết Nặc.
Nghĩ tới lúc ở quán bar Đông Ly, bị đám bạn cùng phòng của Hà Mẫn xem thường, nghĩ tới chuyện Lý Mộng Dao chia tay với mình.
Lý Nguyên đột nhiên cảm thấy, có khi nào suy nghĩ của mình sai rồi hay không?
Giản dị chân thành là chuyện tốt, nhưng thế giới này đã là thế giới của tiền tài danh vọng rồi.
Nếu quả thật như vậy thì cứ dùng tiền mà nói chuyện với nhau đi.
Khi thấy Lý Hoành Phi dương oai diễu võ trong phòng livestream, nhất là liên tục coi thường, sỉ nhục Trương Huy với Tống Thuần, Lục Nguyên cười lạnh một tiếng, lập tức nạp hai trăm ngàn tệ vào tài khoản.
Chút tiền ấy đối với với Lục Nguyên mà nói, ngay cả số lẻ của số lẻ cũng không tính.
Khi nhìn thấy trong màn hình Duẫn Y thỏ thẻ gọi Tuyết Nặc ca ca, ánh mắt cuốn hút tự nhiên của phái nữ, trong lòng Lục Nguyên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chết tiệt, chẳng lẽ thực chất mình vẫn là một phú nhị đại kiêu ngạo ngông cuồng hay sao?
Thôi nào, chúng ta đi từ từ thôi.
Ngày hôm sau, trời đã gần trưa.
Trần Phong đã quay trở về.
“Lão Trần, cuối cùng cũng trở về rồi sao, chân mềm nhũn cả ra rồi kia kìa? Ha ha.” – Tống Thuần chớp mắt trêu chọc.
“Có bạn gái thích thật đấy.” – Trương Huy hâm mộ nói.
Đêm qua, Trần Phong không trở về phòng, lúc ở quán bar Đông Ly, cậu ấy cùng Hà Mẫn đi ra ngoài chơi với nhau, sau một đêm mới trở về, suốt quãng thời gian đó làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.