Đợi khi mấy người Lâm Tiếu đi rồi, rất nhanh lại có mấy mỹ nữ trẻ tuổi gợi cảm lục tục tiến vào phòng. Bên cạnh mỗi một lão tổng xuất hiện thêm một mỹ nữ, xem ra đây mới là đại kịch, đám lão tổng tụ hội không thể chỉ có rượu, mà còn cần có sắc!
Đám mỹ nữ mới tới kia không biết rụt rè là gì, ăn mặc hở hang còn chưa tính, vì sao vừa tới gần đã ngồi thẳng lên đùi mấy lão tổng? Chẳng lẽ bọn họ không sợ ngồi gãy đùi đám lão tổng sao?
So sánh với bọn họ, Tần Nùng và anh rể có vẻ không hợp hoàn cảnh.
Trần tổng kia còn sợ chưa đủ ồn ào, cười hì hì nói với Lý Thần Niên: “Lý tổng, anh mau bế người đẹp lên đi. Nếu không muốn ôm thì tôi đổi với anh, tôi còn muốn ôm Tiểu Tần một hồi đây.”
Tần Nùng thầm trợn trắng mắt, sao ông không đi ôm tổ tông mười tám đời nhà ông đi!
Chợt cô nghe được giọng nói của Lý Thần Niên: “Ngồi lên.”
Trong lòng Tần Nùng giật thột, ngẩng đầu nhìn anh: “Ngồi, ngồi đâu?”
Lý Thần Niên lạnh nhạt nói: “Ngồi trên đùi anh.”
Đùng ---
Cô như nghe được một tiếng sấm sét giữa trời quang!
Bốn phía là đám sắc lang như hổ rình mồi, bên cạnh là đại ma vương lạnh lùng như băng tuyết, Tần Nùng cảm thấy mình chọn bên nào cũng phải chết, vì thế dứt khoát để mình được chết một cách thoải mái hơn chút.
Cô cắn môi, hệt như tráng sĩ chặt tay mà hơi khom lưng đứng lên, sau đó thật cẩn thận ngồi lên đùi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-thanh-kim-chu/251616/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.