*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù trước đây có tập võ, sau đó lại sống trong quân đội, nhưng dù sao Phượng Kính Dạ cũng là vương gia, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người hầu hạ, nên rất khó chịu đựng nổi khổ sở này. Phượng Kính Dạ cũng chưa bao giờ bạc đãi mình, nếu như không phải là vì Lâu Hướng Vãn, đời này hắn cũng sẽ không cầm lấy cây cuốc, mặc dù cầm cái này không tốn nhiều sức lực, nhưng muốn đào khoai tây vẫn cần phải có kỷ xảo, dùng lực nhiều cuốc sẽ cấm rất sâu, khoai tây sẽ bị nứt ra làm hai. Một cây khoai tây phía dưới đều có năm sáu củ khoai, hoặc là hai củ khoai, nên phải dùng lực yếu hơn, bằng cách lấy tay đào khoai lên khỏi mặt đất.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, Lâu Hướng Vãn khom lưng nhặt khoai tây thấy hơi mệt, trên mặt đầy mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, không khỏi lo lắng cho Lưu Thành, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, tay cầm cây cuốc cũng không còn vững, Lâu Hướng Vãn không khỏi đau lòng cho hài tử hiểu chuyện này.
“Lưu Thành, tới đây nghỉ ngơi, uống chút nước đi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng để bao bố xuống, đều là do nàng suy nghĩ miên man. Tại sao quên mất thân thể Lưu Thành không được tốt, còn bắt phơi nắng chang chang suốt một canh giờ.
Lâu Hướng Vãn đỡ Lưu Thành, nếu lờ đi nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/3177543/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.