*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận chiến kéo dài đến giữa đêm khuya, người chết vô số, quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc đã không còn đường lui, nhưng cho dù vậy vẫn rất dũng mãnh hiên ngang. Hơn nữa dưới hành quân bố trận tinh thông của Lâu Hướng Vãn, binh mã ngăn chặn Phượng Tiêu không đến một vạn đã áp sát gần ba vạn năm ngàn đại quân của Hà Viễn Chí.
“Lâu chủ, bên phía Phượng Tiêu cũng đã quá mỏi mệt, nhiều nhất chỉ có thể công phá thêm một lần nữa thôi!” Lăng Thanh lau đi vết máu trên mặt đứng sát ở bên cạnh Lâu Hướng Vãn. Trong bóng tối dưới tường thành, Phượng Tiêu đang điều chỉnh lại quân đội, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mỗi người đều luôn nghỉ ngơi ở đây, tùy thời chuẩn bị công phá thành.
Dịch Quân Hàn luôn lặng lẽ bảo vệ Lâu Hướng Vãn, tuy sắc mặt cũng khá mỏi mệt, nhưng chỉ vì địch nhiều ta ít, mỗi người chỉ biết vì chuyện sinh tồn mà chém giết nhau. May mắn người Vương Triều Tây Lan và người của Sát Thủ Lâu đều có võ công cao cường, đảm nhiệm chức quân tiên phong, còn quân của Minh Tuyên Quốc ngồi trên tuấn mã hướng về phía tường thành, huy động binh lính cầm vũ khí xông vào trong quân địch. Sau khi chém giết xong, liền làm theo lệnh Lâu Hướng Vãn nhanh chóng lui vào trong thành, cuộc chiến kéo dài khiến Phượng Tiêu tổn thất hơn hai nghìn người.
“Ừm, chờ xong đợt này, liền chỉnh đốn lại quân lính, đợi qua hết ngày mai là có thể kết thúc.”
Lâu Hướng Vãn cải trang thành nam nhân, giao ra tín vật của Tây Lan Vương triều, Minh Tuyên Quốc không chút chần chờ giao cổng thành cho Lâu Hướng Vãn canh giữ. Minh Tuyên Quốc chẳng nhận ra người lão thù đến tận xương tủy, mà chỉ lo dồn tất cả binh lính tinh nhuệ ở cổng hoàng cung, chỉ cần phá được cổng thành liền bắt lấy hoàng đế Phượng Đạt và Vương hoàng hậu, vậy thì không cần lo lắng đến đại quân của Phượng Tiêu nữa.
Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía hoàng cung xa xa, trong trận chiến tối nay, gần như giết người đến nhũng tay, Lâu Hướng Vãn không còn rõ đã giết chết bao nhiêu người. Giờ đây, không biết vì mệt hay vì tay dính quá nhiều máu tươi, mà cứ run rẩy.
Khi nàng còn sống trong quân đội Thượng Nhất Thế, nàng cũng đã từng vào đội tình báo, cũng dùng súng giết rất nhiều người, nhưng lại không cảm thấy nặng nề như vậy. Sau đó, nàng còn nghiên cứu thêm các chiến thuật, mỗi ngày đều diễn thực chiến, để xem có thể giết chết bao nhiêu quân địch, nhưng tất cả chỉ đều là con số hư cấu. Nhưng đêm nay lại khác, nàng dùng vũ khí sắc lạnh giết địch, cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc, cùng dòng máu tươi ấm áp văng lên trên cánh tay, khiến nét mặt Lâu Hướng Vãn giữ vững bình tĩnh ôn hòa ở trước mặt Lăng Thanh cùng Quân Hàn, tựa như một tướng quân dũng mãnh chỉ huy cuộc chiến. Trong lúc này Lâu Hướng Vãn vừa thấy đói lại vừa mệt, liền cho Dịch Quân Hàn cùng Lăng Thanh đi nghỉ ngơi.
“Thay y phục đi. Nếu một hồi thấy không quen ra mặt thì cứ trốn ở sau lưng của ta, ai biểu lâu nay Lâu Chủ sống trong lâu luôn trương cái mặt ngu ra làm gì.” Lăng Thanh không hề gõ cửa, cứ thế xông thẳng vào, cầm theo một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Lâu Hương Vãn. Thật không ngờ trong lúc binh đao loạn lạc, lại tìm ra được một bộ y phục thế này.
“Có đệ đệ như ngươi thật tốt.” Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, nhận lấy y phục, Lăng Thanh bị thua trận liền nổi giận, nhưng nàng lại rất nhanh mở miệng nói, “Phi lễ chớ nhìn, ta muốn thay y phục.”
Lăng Thanh tức đến nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, xoay người rời đi. Ở trong phòng, ánh mắt rạng rỡ liền phủ lên vẻ nặng nề, đã chọn rồi không thể chần chờ hay hối hận. Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi chỉ vì mệnh lệnh của nàng làm nhiều người phải hy sinh!
Lâu Hướng Vãn vẫn chưa thay xong y phục, đột nhiên cửa lại mở ra. Y phục dính đầy máu tươi, dây áo trong còn chưa buột lại. Trong lúc Lâu Hướng Vãn sửng sốt, đã thấy Lăng Thanh cùng Quân Hàn đồng loạt bước vào.
“Lăng Thanh, ta đã nói với ngươi, đi vào phải gõ cửa!” Lâu Hướng Vãn thật sự thấy thất bại! Vừa mới nói với hắn nàng cần thay y phục, vậy mà lại xông vào! Lâu Hướng Vãn chợt thấy rất đau đầu, vì cả Quân Hàn cũng bị Lăng Thanh dạy hư.
Lăng Thanh cùng Dịch Quân Hàn bước vào, lúng túng xấu hổ, khi nghe sau lưng vang lên âm thanh buột dây y phục, Lăng Thanh định mở miệng, đã bị Dịch Quân Hàn ngăn cản.
“Được rồi, có chuyện gì thì nói?” Mặt Lâu Hướng Vãn có hơi thẹn đỏ, mặc dù có đôi lúc Phượng Kính Dạ cứ hay trêu chọc, nhưng dù sao trước mắt là đệ đệ Lăng Thanh, một người là bằng hữu Dịch Quân Hàn. Đột nhiên bị họ chứng kiến mình đang thay y phục, làm nàng cảm thấy rất ngượng.
Lúc này, Lâu Hướng Vãn mới phát hiện ra sắc mặt Lăng Thanh cùng Dịch Quân Hàn trông rất nghiêm trang. Nét mặt Dịch Quân Hàn luôn luôn vô cảm, lạnh lùng. Bản tính Lăng Thanh thì ngược lại, nhưng bây giờ nhìn mặt hắn lạnh băng, làm Lâu Hướng Vãn cảm thấy có loại dự cảm xấu.
“Nói đi, có chuyện gì cứ nói ra đi? Ta không thích nhìn dáng vẻ yếu đuối của các ngươi, có phải bên Phượng Kính Dạ đã xảy ra chuyện?” Lâu Hướng Vãn mỉm cười dịu dàng, dù sao chuyện gì nàng cũng đã từng nếm qua rồi, còn gì phải lo lắng chứ. Tuy thời cổ đại này không có quyền bình đẳng giữa con người, nhưng nàng không phải loại người nhát gan rụt cổ. Cho dù Phượng Tiêu phá được cổng thành thì đã sao, bất quá nàng sẽ chết cùng vương gia, Phượng Sở Thiên thì bị mất ngôi vị hoàng đế.
“Vừa nhận được tin báo về binh mã Phượng Tiêu.” Dịch Quân Hàn đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như xưa, nhưng trong thần sắc vẫn còn vẻ lo lắng nhìn về phía Lâu Hướng, “ Phượng Tiêu dẫn hai vạn quân tinh nhuệ, trong đó đội quân tiên phong cùng đội thiết kỵ tầm vạn người, đều là người của Phượng Vương gia.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Lâu Hướng Vãn liền dần mất đi, đứng thẳng người lên, hít thật sâu, trong đầu chợt trống rỗng, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Lúc này, đứng cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa xa, trong màn đêm, gió thổi vào mang theo mùi máu tươi.
Quân tiên phong cùng thiết kỵ binh không có tổn thất, dường như người chết đều là quân của Hà Viễn Chí. Phượng Tiêu cũng đã có quyết định riêng sẽ dùng quân tiên phong cùng thiết kỵ binh để gây ra hỗn loạn, sau đó giết chết Vương gia và Phượng Sở Thiên. Lúc trước Lâu Hướng Vãn cũng đã để ý đến, dù bằng bất cứ giá nào cũng không để Phượng Tiêu vào cổng thành, bằng không Phượng Kính Dạ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng với hai vạn quân tinh nhuệ đang tiến sát đến đều là binh mã của vương gia, đột nhiên Lâu Hướng Vãn đã hiểu vì sao Phượng Kính Dạ lại khẳng định trận chiến này nhất định thắng lợi, thành công hợp nhất đội cấm vệ quân cùng quân Phong Thành.
“Phượng Tiêu còn nói với ba quân, trận mưa to gây lỡ núi ở huyện Triệu Nguyên là do ý trời, ông trời cản đường đi của Phượng Tiêu vì muốn hắn quay lại cứu viện kinh thành. Nhưng sự thật đều là kế sách của Phượng Kính Dạ bày ra bẫy hắn!” Lăng Thanh không thể nén được cơn giận, cười lạnh lùng. Nhưng vẫn lo lắng nhìn bóng dáng cô đơn của Lâu Hướng Vãn đang đứng ở bên cửa sổ, xem ra kẻ bị tính kế đâu chỉ có mình Phượng Tiêu.
“Lâu chủ, chúng ta đi thôi!” Lăng Thanh mở miệng lần nữa, trước khi hắn vào trong cung để báo tin cho Phượng Kính Dạ, rõ ràng Phượng Kính Dạ đã biết Lâu chủ có liên quân đến người Tây Lan Vương Triều. Rốt cuộc Phượng Kính Dạ vẫn lợi dụng Lâu Chủ, để cho người Tây Lan cùng người của Hà Viễn Chí chém giết lẫn nhau. Sau đó dùng quân tiên phong cùng thiết kỵ binh để giành lấy thắng lợi cuối cùng, thật đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Thứ nhất, vừa bảo vệ thành công hoàng cung, tiêu diệt quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc. Thứ hai, Phượng Kính Dạ có thể nắm gọn trong tay lấy cấm vệ quân kinh thành cùng binh quyền Phong Thành. Thứ ba, có thể quét sạch hoàn toàn trinh sát của Hách Liên Quốc cùng vương triều Tây Lan.
“Binh bất yếm trá, trong hư có thật, trong thật có hư, vương gia dựng binh quả thật xuất thần nhập hóa.” Lâu Hướng mở miệng cười, khẽ cất tiếng nói, thật không ngờ cả nàng cũng bị Phượng Kính Dạ lợi dụng. Nàng liều mang dẫn binh đi giết địch, cố gắng hết sức bảo vệ lấy kinh thành, bảo vệ an toàn cho Phượng Kính Dạ, nhưng thực ra mọi chuyện đều đã sớm nằm trong tầm khống chế của hắn, bằng không làm sao có thể lợi dụng trận mưa to tạo thành núi lỡ, chặn đường đi để Phượng Tiêu dừng lại huyện Triệu Nguyên. Bên trong bày mưu tính kế, ngoài mặt tưởng là do trời sắp đặt, Phượng Kính Dạ không hổ là Phượng Vương Gia của Vương Triều Tố Nguyên.
Dịch Quân Hàn cũng nhíu mày, Lăng Thanh càng giận dữ hơn, vừa định mở miệng mắng Phượng Kính Dạ, nhưng thấy Dịch Quân Hàn lắc đầu, âm thanh vẫn lạnh lùng như trước, “Dù chúng ta không ở đây, cửa thành cũng sẽ không bị công phá, cho dù có bị phá thì Pượng Vương gia cũng không gặp nguy hiểm, mà giờ muốn rời khỏi Phong Thành cũng không phải chuyện dễ dàng. Tiểu thư, chúng ta hãy đi về phương Bắc đi, hiện nay Hách Liên Quốc đang giao chiến với Vương Triều Tố Nguyên, chúng ta sẽ lẫn vào người Hách Liên Quốc để đến Yến Quốc, rồi trở về Vương Triều Tây Lan.”
“Ừ, Lăng Thanh hãy ra lệnh, tụ tập người trong lâu lại, đừng làm kinh động đến những người khác, chúng ta lập tức lui binh.” Đứng bên cạnh cửa sổ, bàn tay liền siết chặt lại, bình thản nói. Sau đó mệt mỏi cúi người xuống, trong trận chiến hôm nay, Lâu Hướng Vãn đã không tiếc hi sinh hơn phân nửa người của sát thủ lâu để bảo vệ lấy kinh thành. Hôm nay nàng bỗng nhiên đã hiểu rõ cảm giác may hỉ phục cho người khác là thế nào.
So chuyện mắng chửi quỷ kế của Phượng Kính Dạ, Lăng Thanh càng muốn mau chóng rời khỏi nơi này, liền xoay người bước ra khỏi cửa. Căn phòng chìm vào yên tĩnh, Dịch Quân Hàn nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang đứng của Lâu Hướng Vãn, dù tư thế vẫn oai nghi hùng dũng đứng giết giặc ở cửa thành, Dịch Quân Hàn vẫn hiểu rõ cảm giác nặng nề bất lực ở trong lòng của Lâu Hướng Vãn.
“Cũng chỉ vì Quân Tiên Phòng cùng Thiết Kỵ Binh đều là người của Phượng Vương Gia, nên ngài mới để cho tiểu thư đi ngăn địch.” Bất quá chuyện da ngựa bọc thây trên chiến trường đều là quá tầm thường. Lúc trước Dịch Quân Hàn cũng từng nghi ngờ, vì sao lúc Lăng Thanh đi vào hoàng cung báo tin, Phượng Kính Dạ lại dưởng dưng việc Lâu Hướng Vãn sẽ gặp nguy hiểm khi giao đấu với ba vạn năm ngàn binh mã của Phượng Tiêu, nhưng giờ đã hiểu, Phượng Kính Dạ đã biết Lâu Hướng Vãn sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng lại lợi dụng Phượng Tiêu đi tiêu diệt mật thám của Hách Liên Quốc cùng Vương Triều Tây Lan, quả là nhất cử song điêu, giỏi.
“Vậy sao?” Lâu Hướng Vãn cười khổ, cho dù đúng là vậy, khi vương gia đã muốn lợi dụng nàng, sẽ bày ra kế để nàng không rơi vào nguy hiểm, nhưng bất kể như thế nào, lợi dụng vẫn là lợi dụng, không phải sao?
Nếu như mình biết trong hai vạn quân của Phượng Tiêu, có một vạn quân tinh nhuệ là người của vương gia, vậy nàng tuyệt đối sẽ không đi cầu xin Quân Hàn ra lệnh người Vương Triều Tây Lan chống lại binh sĩ của Phượng Tiêu. Vương gia biết rõ điểm này mới gạt nàng, để cho thám tử Vương Triều Tây Lan ở trong kinh thành chết đi phân nửa. Ít nhất trong năm năm, Vương Triều Tây Lan sẽ khó tra ra tin tức trong kinh thành.
Lòng vô cùng đau đớn, vừa chua xót lại khó chịu, chẳng phải đây chính là nổi khổ đau đến tận trời cao. Dường như Lâu Hướng Vãn đã sớm biết ngày này sẽ xảy ra, đạo bất đồng không thể chung đường, vương gia không bỏ được trách nhiệm của hắn với Vương Triều Tố Nguyên. Lâu Hướng Vãn rất hiểu rõ, bằng không Hách Liên Vương Phi sẽ không phải chết đi như thế, nhưng….. Thôi, lúc đó nàng đã đáp ứng hắn đi đến Vương Triều Tây Lan, xem như giờ là lúc mình phải tuân thủ lời hứa.
Từ trên bàn Lâu Hướng Vãn lấy giấy Tuyên Thành cùng bút ra, không biết phải viết gì, nên nói gì nữa, đành buông bút xuống, không viết chữ gì lên trêngiấy Tuyên Thành. Đúng vậy, không nhắn lại gì thì tốt hơn!
Giao tranh trong bóng tối, thủ thành lâu của quân phản loạn không hề nhận ra có một nhóm người đã âm thầm rời đi, một phong thư không có chữ nào được người sát thủ lâu đặt trong hiệu thuốc. Nếu Phượng Kính Dạ đi đến, dĩ nhiên sẽ có người giao cho hắn.
Khi Lâu Hướng Vãn rời đi, Phượng Tiêu công phá cổng thành dễ như trở bàn tay, hắn mừng rái ngay Quân Tiên Phong và Thiết Kỵ binh tinh nhuệ, xông thẳng vào thành giết địch.
“Hà tướng quân, phái năm ngàn người bảo vệ cửa thành.” Phượng Tiêu cất cao giọng ra lệnh, trên trán hiện rõ nổi vui mừng đến phát điên, giống như đã nắm gọn giang sơn xã tắc ở trong lòng bàn tay.
“Mạt tướng tuân lệnh!” Tuy Hà Viễn Chí bị tổn thất binh mã, nhưng chỉ cần Phượng Tiêu đăng cơ làm hoàng đế, sau này hắn sẽ được hưởng nhiều vinh hoa phú quý, cho nên lập tức lĩnh mệnh.
“Mã tham tướng, ngươi phái 1000 người canh giữ đám quân phản loạn cho ta.”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
“Tằng Thượng, ngươi phái 300 người, một đội gồm 100 người, mặc y phục quân phản loạn, tập kích từ bên trong cho ta!” Phượng Tiêu hạ thấp giọng, ra lệnh cơ mật với Tằng Thượng, lấy danh hiệu quân phản loạn, đem Tả Ngôn cùng đám người Thái Tử ra giết! Xem sau này còn ai dám ở trong triều chống đối lại mệnh lệnh của ta nữa không.
Phượng Tiêu chờ Tằng Thượng xem xong, lập tức đem trang giấy đặt ở trên ngọn đèn thiêu hủy, ý bảo hắn lui xuống. Phượng Tiêu ngồi xuống nghỉ ngơi, uống một ngụm trà lập tức mang một vạn người còn lại thẳng tiến vào hoàng cung, giết chết Minh Tuyên Quốc, sau đó thừa dịp tiêu diệt luôn Phượng Kính Dạ và Phượng Sở Thiên, Vương Triều Tố Nguyên đã nằm gọn trong túi mình, quả là ông trời giúp ta rồi!
Trong thời gian đó, tại hoàng cung.
Kỳ Lân Điện.
“Ngươi nói cái gì? Tam hoàng tử phá được thành rồi hả?” Phượng Kính Dạ đột nhiên đứng dậy,biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ liền biến đổi, thần sắc của Phượng Sở Thiên cũng đại biến. Vốn dĩ Minh Hiên Quốc đã bước vào đường cùng, Phượng Sở Thiên đang cùng Phượng Kính Dạ thượng nghị, chờ đến giờ mẹo sẽ phá vòng vây, bắt gọn quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, nhưng không ngờ vào giờ phút này, Phượng Tiêu lại thành công phá được thành.
“Vương Gia!” Cùng lúc đó, một bóng dáng lướt nhanh vào Kỳ Lân Điện, quỳ một gối trước Phượng Kính Dạ, nhìn thấy thị về đến báo tin, không chút do dự liền đứng dậy.
“Nói!” lúc này, Phượng Kính Dạ đã không còn quan tâm điều gì, trong lòng cảm thấy sợ, có phải Mộc Mộc đã biết được gì rồi không? Phượng Tiêu không hề biết trong hai vạn đại quân tinh nhuệ, Quân Tiên Phong cùng Thiết Kỵ Binh đều bị hắn thu nạp vào hai năm trước, cho nên kế hoạch của Phượng Kính Dạ là sau khi trời sáng sẽ tiêu diệt quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, sau đó mang thị vệ đi đến chỗ cửa thành, ra lệnh Phượng Tiêu mang binh trở lại biên quan, tuy nhiên chuyện không nghĩ tới lại xảy ra.
“Vương Gia, Tam hoàng tử để Tằng đại nhân dẫn theo 300 người…..” Mật thám đem kế hoạch của Phượng Tiêu bẩm báo lại cho Phượng Kính Dạ. Rốt cuộc Phượng Sở Thiên cũng đã bình tĩnh lại, Kính Dạ có thể biết rõ ràng mọi chuyện, vậy Tằng đại nhân chính là người của Phượng Kính Dạ rồi. Nhưng để biết được những tin cơ mật này, ắt hẳn là người Phượng Tiêu rất tín nhiệm,Thế Âmà lại là người của Phượng Kính Dạ, có thể đoán ra bên cạnh Phượng Tiêu còn có rất nhiều người của Kính Dạ, khó trách, Kính Dạ lại không lo lắng trong cung xảy ra biến loạn.
“Mộc Mộc đâu?” Đáng tiếc, Phượng Kính Dạ không vui như Phượng Sở Thiên, thần sắc càng lạnh nhạt, chân mày nhíu lại, chẳng lẽ trong Quân Tiên Phong cùng Thiết Kỵ Binh của hắn có người Vương Triều Tây Lan, nên Mộc Mộc mới phát hiện ra nên đi trước một bước.
“Không có tung tích của Lâu tiểu thư, trong quân phản loạn đã không còn người của Vương Triều Tây Lan, từ miệng của đám phản quân tra ra vào giờ sửu một khắc có người thấy quân Vương Triều Tây Lan đã rời đi.” Mật thám cảm thấy bị đe dọa với vẻ mặt uy nghiêm của Phượng Kính Dạ, làm hắn càng thêm cung kính.
“Sở Thiên, lập tức điều chỉnh đốn bắt mình phải tỉnh táo lại, nhưng hai bàn tay không ngừng run run, mở miệng ra lệnh với nam nhân quỳ gối, “Lập tức thông báo cho Tằng Thượng, phong tỏa cửa thành, nhất là đường thông đến Hách Liên Quốc.”
“Kính Dạ, ngươi muốn xuất cung đi tìm Mộc Mộc à?” Phượng Sở Thiên nhìn Phượng Kính Dạ, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe được tin Lâu Hướng Vãn đã mất tích.
“Chỉ sợ đã quá muộn.” Nét mặt Phượng Kính Dạ dâng đầy chua xót cùng hối hận, vốn định mượn cuộc chiến này tiêu diệt tất cả mật thám của Vương Triều Tây Lan trong một lần. Dù gì Vương Triều Tây Lan cùng Vương Triều Tố Nguyên đều là cường địch, còn Hách Liên Quốc lại luôn đối đầu với Yến Quốc, chỉ cần có Tây Lan nhún tay vào, bọn họ sẽ hợp lại tấn công Vương Triều Tố Nguyên, cho nên muốn cân bằng thiên hạ cần phải quét sạch gian tế Vương Triều Tây Lan, nhưng không ngờ hắn đã quá coi thường người Vương Triều Tây Lan, trong Quân Tiên Phong và Thiết Kỵ Binh lại có mật thám của Vương Triều Tây Lan.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Sở Thiên nhìn tinh thần sa sút của Phượng Kính Dạ, cảm thấy không đành lòng. Cái chết của Hách Liên Vương phi đã làm cho Phượng Kính Dạ gầy đi không ít, giờ lại thêm chuyện của Mộc Mộc.
Phượng Kinh Dạ chỉ nói vài câu, sau đó đem mọi chuyện trong cung giao cho Phượng Sở Thiên, hắn dẫn theo Lôi Bôn cùng đám người Long Vệ trong Phượng vương phủ đi phá cổng thành, thẳng tiến đến đường Hách Liên Quốc. Dưới màn đêm, Phượng Kính Dạ ngồi trên lưng ngựa, tuấn mã phi nhanh như chớp hướng về phương xa.
Phượng Sở Thiên đứng trên thành lâu nhìn bóng dáng xa xa của Phượng Kính Dạ, dù Phượng Kính Dạ đã tính rất kỹ mỗi bước đi, nhưng vẫn xảy ra biến cố! Kính Dạ chỉ vì Vương Triều Tố Nguyên mới bày mưu hiến kế như vậy, hi vọng Mộc Mộc có thể hiểu rõ nổi lòng của Kính Dạ! Phượng Sở Thiên thu hồi ánh mắt, sau đó mang theo thị vệ ra lệnh mở cửa thành phía bắc, cùng giao tranh với quân Minh Tuyên Quốc.
Bóng đêm dần dần sáng lên, ánh mặt trời phá tan đám mây đen, những tia sáng phủ khắp cả vùng trời, nguy cơ trong kinh thành đã dần dần được loại trừ. Trong lúc này, Phượng Kính Dạ đứng ở phía trên cửa thành Hách Liên Quốc, nhìn về phương xa không hề thấy một bóng người qua lại.
“Vương gia.” Lôi Bôn khẽ lên tiếng, đem phong thư trong tay đưa tới.
“Ngươi đi xuống đi.” Phượng Kính Dạ chưa bao giờ cảm thấy mỏi mệt như vậy, lạnh lùng ra lệnh cho Lôi Bôn, cầm lấy phong thư trong tay hắn, mở ra, rút tờ giấy bên trong ra, nhưng khi nhìn vào chỉ là một tờ giấy trắng, không có nói một câu nào.
Mộc Mộc, ngươi không có lời nào để nói với bổn vương sao? Phượng Kính Dạ yên lặng cười, đầu ngón tay buông lỏng, tờ giấy trắng dần dần rời nhè nhẹ từ trên cổng thành rớt xuống, cẩm bào màu xanh dương bay bay trong gió, một khuôn mặt tuấn tú đẫm màu tang thương, đứng nhìn dõi mắt về phương xa theo hướng Lâu Hướng Vãn rời đi, để lại một bóng lưng tựa như tảng đá.
Lôi Bôn cùng các Long Vệ khác đều ẩn nấp ở một nơi gần đó, yên lặng chăm chú nhìn dáng vẻ cô độc của Phượng Kính Dạ trên thành lâu. Bọn họ đi theo Phượng Kính Dạ đã nhiều năm, chỉ nhìn thấy vương gia anh dũng thiện chiến, thông minh quyết đoán, lúc Hách Liên Vương Phi mất, vương gia cũng lĩnh binh giết giặc, giấu chặt tâm tư trong lòng, nhưng khi Lâu tiểu thư bỏ đi, vương gia liền phơi bày dáng vẻ yếu ớt bi thương ở trước mặt mọi người.
Từ trời chuyển đêm cho đến khi mặt trời mọc, cuối cùng Phượng Kính Dạ mới cử động, xoay người đi xuống thành lâu, Long Vệ lập tức hiện thân tập trung bên người Phượng Kính Dạ,”Hồi cung.”
Một ngày đã qua, tuy dân chúng kinh thành đều bị cưỡng chế ở lại trong nhà, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười, đám quân phản loạn đã thua trận, bị thái tử điện hạ trảm thủ ngoài cửa cung. Ngoại trừ một ít dân chúng vô tội làm bi đỡ, một ít phản quân gây loạn cho dân chúng, trên cơ bản trận cung biến này, không gây cho dân chúng nhiều thương vong.
Lâm Triều, Kim Loan Điện.
Phượng Tiêu vô cùng đắc chí đi đến đại điện, khi vào trong điện đã không còn nhìn thấy đám người Tả Ngôn. Trong lòng càng khoái chí hơn, nhìn Long Ỷ (ghế rồng) của Phượng Đạt, quỳ lạy hành lễ, “Phụ hoàng, nhi thần nhận được tin Minh Tuyên Quốc tạo phản, cho nên suốt đêm thúc ngựa từ huyện Triệu Nguyên chạy trở về, không phụ mệnh thánh ân, cuối cùng giết được quân phản loạn, khiến phụ hoàng hoảng sợ rồi”.
“Trẫm đây rất hiểu, Tam hoàng tử hãy đứng lên đi,con đến cứu giá xem như đã lập được công lao.” Dù cho không bị phản loạn làm kinh sợ, nhưng vì chuyện luyện đan làm thần sắc của Phượng Đạt vẫn già yếu như xưa, giọng cũng đã không còn khí lực, “Còn những đại thần khác đâu, sao chưa vào triều.”
“Hồi bẩm phụ hoàng, Minh Tuyên Quốc biết mình khó tránh khỏi cái chết, cho nên đã phái người đến nhà các quan đại thần để rửa hận.” Nói đến Minh Tuyên Quốc, Phượng Tiêu vẫn tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong đầu cùng thầm cám ơn Minh Tuyên Quốc đã tạo cơ hội tốt cho hắn.
“Thì ra là vậy.” Phượng Đạt gật đầu, nhìn những quan đại thần và nét mặt của thái tử Phượng Sở Thiên đều lộ vẻ mệt mỏi. Lão lại càng không có tâm tư để ý đến chuyện triều chính, “Chuyện về sau, đều giao cho thái tử cùng Tam hoàng tử xử lý, bãi triều”.
“Thái tử, Hà Viễn Chí bị thương, hiện nay Phong Thành trống rỗng, bổn hoàng tử mang theo hai vạn tinh quân, các thiếu tướng đều lập được công lao hiển hách, cũng nên luận công ban thưởng.” Phượng Tiêu cười mở miệng nói với Phượng Sở Thiên, trong thần sắc đã mất đi vẻ ôn nhu, thay vào là sự kiên cường mạnh mẽ. Phong Thành chính là thành trì gần kinh thành nhất, về mặt quân sự chính là nơi rất trọng yếu, nên hắn muốn đem Thiết Kỵ Binh của mình đến tiếp quản Phong Thành.
“Mã Gia bị chém chết ở trên chiến trường, những người khác đều bị bắt giam, hiện giờ bổn điện hạ cũng đã chọn được người thống lĩnh cấm vệ quân rồi.” Phượng Sở Thiên liền đưa ra đề xuất của mình.
Ở trong thư phòng, những đại thần khác đều gật đầu đồng ý, về việc này không tới phiên bọn họ đưa ra chủ ý. Vừa rồi Phượng Tiêu còn mừng rỡ, nhưng giờ lại phát hiện có chuyện không ổn. Tuy không thấy đám người Tả Ngôn, nhưng ngoại trừ một vài người của Vương Gia ra, không hề thấy những đại thần khác đến lâm triều. Chuyện này quả thực rất kỳ lạ, khiến Phượng Tiêu cứ nhíu nhíu chân mày.
Phượng Tiêu mượn chuyện bận quân vụ để kết thúc buổi họp trong thư phòng, khi ra khỏi hoàng cung, đám người Vương Trọng Sơn cũng đều đi ra theo, mới vừa ra cửa cung đã thấy Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn đang đợi thái tử, điều này khiến Phượng Tiêu càng thêm tái nhợt. Những người của Vương gia đều sợ chết khiếp, tại sao đám người đáng ghét này lại xuất hiện ở nơi đây!
Chưa được nửa canh giờ, Phượng Tiêu đã hiểu rõ chân tướng sự việc, chuyện tốt đã bị đám người đáng ghét này hưởng, còn hắn là Tam hoàng tử lại bị đám “Quân phản loạn” kia đột nhập vào trong phủ, cướp hết tiền tài, lại còn bị giết. Giờ Phượng Tiêu đã hiểu rõ mọi chuyện. Đều do tên Phượng Kính Dạ dàn dựng ra, thế nhưng thánh chỉ đã hạ nên Tằng Thượng liền mang theo thiết kỵ cùng người trong doanh trại đến Phong Thành nhậm chức, chức cấm vệ quân kinh thành cũng bị Phượng Sở Thiên giành lấy. Vả lại không chỉ tổn thất những đại thần bị giết của mình, còn mất luôn toàn quân của Hà Chí Viễn. Thế Âmà lúc ở huyện Triệu Nguyên vẫn luôn cho rằng chuyện mưa to gây đất lỡ, đều là do ý trời, thế nhưng nó lại là **!
Tuy thế cục kinh thành thay đổi bất ngờ, cục diện đều được Phượng Sở Thiên nắm giữ, Phượng Kính Dạ vẫn không cười, mặt cũng không có chút vui mừng, bởi cảnh còn người mất, chỉ trong vài ngày tất cả đều đã hoàn toàn thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]