*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi Hà Viễn Chí đến gần kinh thành đã thấy chiến tranh bùng nổ, nhưng vẫn chưa có hành động. Hà Viễn Chí đang lo lắng, nếu hoàng cung bị đột kích thành công, khi cứu viện đến đã quá muộn, ngày sau sẽ phải mang tội danh là đồng đảng của quân phản loạn. Nhưng nếu đến cứu viện, thì binh mã của hắn sẽ hi sinh vô ích, đến lúc đó muốn xây dựng lại binh mã hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn lại càng thêm khó khăn.
Cho nên Hà Viễn Chí vẫn cứ do dự bất an, khi nhận được tín vật ngọc bội của Vương hoàng hậu thay mặt cho Vương gia, lập tức đem hai vạn binh mã tiến thẳng đến kinh thành để tấn công quân phản loạn.
Bốn cửa thành đã bị quân phản loạn chiếm lĩnh, nhưng khi Hà Viễn Chí mang binh mã đến, Minh Tuyên Quốc lại không tấn công hoàng cung, mà đem cấm vệ quân của lão giao đấu chính diện với binh mã Hà Viễn Chí, khiến cho hoàng cung tạm thời được an toàn.
“Lâu chủ, dưới tình thế hiện này nếu Hà Chí Viễn thành công chế trụ được cấm vệ quân, tất cả đều sẽ vui mừng khi giành được thắng lợi, nhưng nếu Hà Viễn Chí thất bại, trong cung sẽ gặp khó khăn, bị bao vây lại còn thiếu lương thực, e chỉ có thể duy trì được năm ngày. Mà dân chúng trong cung lại quá đông, không thể nào cung cấp đủ ba bữa cho thị vệ hoàng cung, chứ đừng nói đến các thái giám cùng cung nữ, còn cả người của hoàng gia.” Lăng Thanh dựa vào khung cửa miễn cưỡng mở miệng, mắt xếch xinh đẹp vẫn sáng ngời như trước, không hề lộ chút lo lắng bất an. Nếu chẳng phải Lâu Hướng Vãn cứ muốn lưu lại nơi đây, Lăng Thanh thực lòng chẳng muốn quan tâm xem viện quân Chí Viễn hay là quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc giành thắng lợi.
“Ta muốn đi vào trong cung một chuyến.” Lâu Hướng Vãn càng thấy lo lắng cho Phượng Kính Dạ. Khi nghe tin Hách Liên Vương phi đã qua đời, đầu óc càng trở nên trống rỗng, nhất khi nghe mũi tên kia lại do chính tay Phượng Kính Dạ bắn ra. Hiện thời hoàng cung bị quân phản loạn vây chặt, nên dù Lâu Hướng Vãn có kinh công tuyệt diệu cũng không thể tiến vào hoàng cung. Khi binh mã của Viễn Chí vừa đến, quân phản loạn liền buông lỏng hoàng cung, Lâu Hướng Vãn sẽ nhân cơ hội này đột nhập vào hoàng cung, tuy rằng vẫn có người canh giữ ở cửa cung, nhưng số người đã giảm đi rất nhiều, chỉ nhằm ngăn chặn người muốn vận chuyển lương thực vào hoàng cung.
“Người là quyết định đi!” Lăng Thanh nhún nhún vai, đối với quyết định Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh không có cách nào sửa đổi, tuy thường ngày Lâu chủ trong rất hiền hòa, nhưng Lăng Thanh hiểu rõ một khi Lâu Hướng Vãn đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ không sữa đổi. Bằng không hắn đã sớm thuyết phục Lâu chủ rời khỏi Phượng vương phủ, không cần phải liều lĩnh tiến vào bên trong hoàng cung.
“Cẩn thận an toàn.” Lâu Hướng Vãn đứng dậy, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lặn về phía Tây. Do đang là mùa hè, cho dù đêm đến thì sắc trời cũng chỉ hơi tối.
Trước đó Hách Liên Vương Phi đã chuẩn bị đủ dược liệu cùng lương thực, nên bây giờ đám quân phản loạn không còn quấy rầy dân chúng, bất quá có rất nhiều cửa hàng đều phải đóng cửa, một số hộ gia đình sẵn sàng đón địch, lo lắng chúng sẽ đột nhiên gây rắc rối cho dân chúng. Dù sao trước kia chỉ vì muốn công phá thành mà dùng dân chúng vô tội làm lá chắn, nhưng sau khi Hách Liên vương phi chết, Minh Tuyên Quốc liền từ bỏ, một là không thể để cho dân chúng kêu ca phẫn nộ, thứ hai là Phượng Kính Dạ thật sự rất độc ác vô tình, lấy dân chúng làm tường chắn thật không có tác dụng. Trái lại càng làm cho thị vệ trong cung, hóa đau thương thành sức mạnh.
Phố xá hơn mấy hộ mà chẳng thấy bóng dáng một người, trừ đám quân phản loạn ngẫu nhiên đi qua, lại gần hộ gia đình cúi đầu nói chuyện. Bất quá thanh âm rất nhỏ, nhưng có thể biết là đang bàn về tình hình trong kinh thành, dù sao chiến tranh cũng đã bùng nổ, mà đã quá ba ngày đám quân phản loạn chưa bị đánh bại, càng làm lòng người thêm hoảng sợ.
Lâu Hướng Vãn tiến vào hoàng cung, thì sắc trời đã tối, cửa cung bên này đều có quân phản loạn canh giữ, đuốc cháy bốn phía một mảnh lớn. Mà trên thành lâu hoàng cung, thị vệ cũng là bày sẵn thế trận chờ quân địch, bên này cũng không vì số lượng quân phản loạn bị giảm bớt mà đề phòng lơ là.
“Thừa tướng đại nhân nói, Hà Viễn Chí là lão thất phu, chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là hai ngày, đến lúc đó trong cung không có đồ ăn thức uống, đoán chừng không cần chúng ta công phá thành, thì đám vương hầu quý tộc kia cũng không thể cố chịu đựng được nữa đâu? Lúc này sẽ là thời điểm, chúng ta sẽ được thăng quan phát tài rồi!” Đứng ở trong góc nhỏ, một quân phản loạn cười ha ha, trong đầu liền nghĩ đến chuyện thăng quan phát tài, nhưng bên kia lại có một suy nghĩ khác.
“Đúng vậy, cho dù có thất bại, thì tìm đại một nhà đại phú đại quý nào xông vào cướp, rồi đi mai danh ẩn tích làm một đại phú ông.” Ở trong xó nhỏ, một quân phản loạn khác phụ họa trả lời, hai gã lập tức cười ha hả, vừa muốn xoay người, đột nhiên cảm giác cổ bị đau, do hai người không có đề phòng nên bị Lâu Hướng Vãn đánh hôn mê bất tĩnh.
Nhìn hai tên địch quân té ngã trên mặt đất, Lâu Hướng Vãn cảm thấy nàng không nên động thủ lúc này, bởi giữa hai chân gã còn có cái gì đó để lộ ra bên ngoài quần! Nhưng vì không có chỗ nào để trốn vào hoàng cung, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể tập kích quân phản loạn, sau đó thay đổi y phục, ngụy trang thành quân phản loạn đi thẳng về tường thành hoàng cung, sau đó men theo tường thành đến một góc khuất.
Bởi vì ngụy trang thành quân địch, cho nên Lâu Hướng Vãn mới thuận lợi đột nhập, sau đó nhân cơ hội bay lên tường thành, lập tức bị thị vệ trong cung phát hiện, dù sao trên người nàng cũng đang mặc y phục của quân địch.
“Ta là người của Phượng vương phủ, ta đến để tìm vương gia các người.” Nhìn thị vệ đề phòng, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, hai tay mò mẫn trên người. Sau đó mới phát hiện không có tín vật chứng minh nàng là người của Phượng vương phủ, thấy thị vệ rõ ràng không tin, Lâu Hướng Vãn cười xấu hổ, e sợ các thị vệ nghĩ nàng đến để ám sát Phượng Kính Dạ, mà đồng loạt xông lên giết chết nàng.
May mắn trong 50 thị vệ trong hoàng cung đều có Long Vệ Phượng vương phủ làm đội trưởng, nên khi nhìn thấy quân địch, Long Vệ lập tức chạy lại, liền nhận ra Lâu Hướng Vãn.
Thở một hơi nhẹ nhõm, thị vệ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, cho dù thiếu lương thực cũng không hề cáu gắt hay lộ vẻ bất an, cho nên có thể nhìn ra được tài trị quân của Phượng Kính dạ. Lâu Hướng Vãn liền cởi bỏ y phục ngụy trang của quân địch ra, giao cho một thị vệ, “Chút ta về còn phải mặc lại, không nên ném đi.”
“Vương gia ở Kỳ Lân Điện.” Long Vệ vì còn đang trực, không thể đưa Lâu Hướng Vãn đi, mà nàng cũng biết rõ hướng đi nên chỉ đưa cho Lâu Hướng Vãn một khối lệnh bài hoàng cung, rồi quay trở lại canh gác.
Trong cung cùng phố xá đều giống nhau, các cung nữ cùng thái giám đều phải cùng nhau trông chừng thức ăn cùng nước uống đưa đến đúng giờ. Hầu Bảo chỉ chừa lại một số ít thái giám cùng cung nữ đáng tin cậy trông coi một ít thức ăn cùng làm một số việc khác, mang đến cho lão hoàng đế Phượng Đạt đang ở trong phòng luyện đan, mà chẳng màn đến vinh quang hay nhục nhã. Còn Vương hoàng hậu cùng các phi tử khác đều tập trung ở cùng nhau, bên người chỉ mang theo hai nha hoàn. Ở bên ngoài cung điện luôn có thị vệ túc trực canh gát, để phòng ngừa có người đem tin tức lộ ra ngoài.
Lâu Hướng Vãn đến Kỳ Lân Điện là lúc Phượng Kính Dạ đang nghĩ ngơi, ban ngày Phượng Sở Thiên luôn ở đây, ban đêm Phượng Kính Dạ lo lắng sẽ có quân phản loạn tập kích nên luôn luôn ở đây. Trong giờ phút này hắn đang ngủ, còn chưa tỉnh lại.
Chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, Phượng Kính Dạ gầy đi không ít, mí mắt mệt mỏi phủ một tầng sương màu đen, có lẽ do bản năng cảm nhận được Lâu Hướng Vãn đang ở bên cạnh, liền ngủ đến hai canh giờ, mà còn chưa tỉnh.
Lâu Hướng Vãn nhìn thấy có chút đau lòng, cho dù đang ngủ nhưng Phượng Kính Dạ vẫn cứ chau mày, dáng vẻ tà mị dường như mất hẳn trong khoảng thời gian ba ngày, chỉ còn lại mùi máu tanh chém giết nên mới mỏi mệt đến thế.
Vương gia! Lâu Hướng Vãn nhè nhẹ ngồi xuống ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, nàng không thể tưởng tượng được tâm trạng của Phượng Kính Dạ vào ngày Hách Liên vương phi bị bắt chết, khi mũi tên kia bị bắn ra sẽ đau khổ đến mức độ nào? Lâu Hướng Vãn biết Phượng Kính Dạ không có lựa chọn nào khác, Hách Liên Vương phi ép Phượng Kính Dạ phải bước vào con đường cùng, vì vương triều Tố Nguyên, mà vương gia đã trả giá quá nhiều.
Đợi khoảng chừng hai khắc( một khắc là 15 phút),Phượng Kính Dạ hơi tỉnh dậy, nhưng không mở mắt ra ngay. Phượng Kính Dạ đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh, đột ngột đứng lên, lập tức lộ ra nụ cười đã biến mất trong ba ngày qua.
“Tiểu Mộc đầu, bổn vương biết ngươi nhất định sẽ đến hoàng cung, một ngày không gặp như cách ba năm.” Giọng Phượng Kính Dạ có hơi khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy nên trong người còn hơi mệt, nhưng nụ cười lại rất sảng khoái, nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, nằm trên giường nhìn bóng dáng quen thuộc trong bóng tối, khiến cho tất cả mệt mỏi dường như đều biến mất.
“Ta đi thắp đèn.” Lâu Hướng Vãn nắm lấy tay Phượng Kính Dạ, cười ôn nhu,” Vương gia, người gầy quá, có phải quên dùng cơm rồi không.”
“Chờ một chút nữa mới ăn.” Phượng Kính Dạ giữ chặt lấy Lâu Hướng Vãn, hơi dùng sức đem người túm đến trên giường, Lâu Hướng Vãn muốn trốn tránh, Phượng Kính Dạ vẫn cứ ôm chặt lấy người trong ngực, “Để cho ta ôm một chút đi Mộc Mộc.”
Trong thanh âm khá mệt mỏi, Phượng Kính Dạ ôm chặt Lâu Hướng Vãn trong ngực, tiếp tục nhắm mắt lại, dùng sức hít thật sâu, tựa như làm như vậy sẽ tăng thêm sức mạnh.
Lâu Hướng Vãn không phản kháng, cánh tay vòng lại ôm lấy Phượng Kính Dạ, không tiếng động liền mỉm cười, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt thổi đến, làm cho người ta cảm giác an tâm. Đây là mùi hương ở trên người vương gia, không có một chút mùi máu tanh chết chóc, mà vẫn tao nhã cao quý y như trước.
“Vương gia, cảm thấy đáng giá là được.”Lâu Hướng Vãn không biết an ủi như thế nào, cho dù bản thân có đau thấu xương thì Phượng Kính Dạ cũng không muốn biểu hiện cho người khác thấy. Lâu Hướng Vãn đã từng muốn trốn tránh khỏi vòng xoáy hoàng gia, nhưng bây giờ nàng đã quyết định bước vào, thì phải cố giữ vững quyết tâm cùng vương gia chống chọi, sẽ không bao giờ hối hận.
Mắt phượng chợt lóe sáng, bàn tay to khẽ đặt ở trên lưng Lâu Hướng Vãn, nhẹ nhàng vỗ về, “Mộc Mộc, bổn vương biết ngươi sẽ đến, nhất định sẽ đến.” Tiếng thở dài nặng nề, vừa xúc động lại khá phiền muộn, giống như một loại rượu mạnh khiến người ta bị choáng váng hoa mắt.
Lâu Hướng Vãn cảm giác hai mắt có chút cay cay, chỉ một tiếng thở dài của Phượng Kính Dạ đã khiến nàng cảm thấy đau lòng đến mức này rồi, “Vương gia, chờ khi nào ngài làm xong mọi chuyện, chúng ta cùng nhau tránh xa nơi này, có được không?”
Lâu Hướng Vãn biết,Vương gia có trách nhiệm của riêng mình, nàng cũng hiểu nên mới chờ đợi, chờ một ngày khi dẹp yên mọi chuyện, sẽ cùng nhau kinh thành, rời khỏi nơi có nhiều thị phi cùng đấu đá này, để sống cuộc đời nhàn nhã bình yên, vui vẻ làm một người bình thường. Khi mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì về nghỉ ngơi.
“Được, bổn vương đồng ý với ngươi.” Ánh mắt ôn nhu hẹp dài, vẻ tuấn tú tà mị anh tuấn lại bị bao phủ bởi sự mệt mỏi. Ánh mắt lẳng lặng, say sưa nhìn Lâu Hướng Vãn, giống như cả đời này không ai có thể đem tách họ ra được.
“Vương gia, thế cục trước mắt cứ phải giằng co mãi như vậy sao?” Lâu Hướng Vãn hỏi Phượng Kính Dạ, tuy rằng Hà Viễn Chí dẫn theo hai vạn binh mã đóng ở ngoài kinh thành, khống chế quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, nhưng Hách Liên Quốc cũng đã phát động chiến tranh, tạm thời các đội quân khác không thể đến giúp đỡ kinh thành trong thời gian ngắn, cho nên cứ càng kéo dài, lương thực cung cấp trong cung sẽ không đủ dùng. Nếu chờ binh mã Tam hoàng tử Phượng Tiêu trở về kinh thành, dám chắc khi hắn vừa tiến vào kinh thành, sẽ giết chết Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên ngay lập tức, sau đó giá họa cho người Minh Tuyên Quốc cùng quân phản loạn, giống y kế hoạch Phượng Kính Dạ đã vạch sẵn, vừa tiêu diệt quan tham ô lại có thể giá họa trên đầu quân phản loạn.
Thế cục trước mắt tuy rất căng thẳng nhưng lại là thời cơ tốt, toàn bộ đều y như lời Phượng Kính Dạ nói có thể kết hợp đội cấm vệ quân cùng binh mã của Hà Viễn Chí. Rất có thể Phượng Tiêu cũng định làm như vậy, nhưng do hiện giờ hắn đã rời khỏi kinh thành, nên Phượng Kính Dạ đang nắm giữ ưu thế.
“Mộc Mộc, từ xưa đến nay thắng làm vua thua thì làm giặc, tuy thế cục hiện nay đang căng thẳng, bất quá ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không cho ngươi phải thủ tiết (8).” Phượng Kính Dạ nhếch môi cười tà mị, bàn tay to xoa xoa đầu Lâu Hướng Vãn.
(8) Thủ tiết: ý nói chồng chết, người phụ nữ sẽ phải ở góa( góa phụ).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]