*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Miệng Lâu Hướng Vãn biến thành hình O, ngơ ngác nhìn Phượng Kính Dạ nói khoác mà không ngượng, giật giật eo bị hắn ghìm chặt, cảm thấy trước mắt có độc xà đang chuẩn bị đem nàng nuốt vào trong bụng, “Vương gia, trên người ta còn đang bị thương!”
“Ngươi còn biết bị thương sao?” Không nhắc thì tốt, vừa nói đến Phượng Kính Dạ không những lãnh khốc, tay trái trực tiếp vỗ vào ót của Lâu Hướng Vãn, bị thương còn dám hơn nửa đêm ra bên ngoài chạy loạn! Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Phượng Kính Dạ nhíu mày, giọng nói từ trong kẻ răng nghe ra cực nguy hiểm, “Tiểu Mộc đầu, đừng nói mấy năm nay ngươi không có việc gì làm liền nửa đêm chuồn ra ngoài chứ?”
Trước kia luôn cho rằng Tiểu Mộc đầu không có võ công, nên chỉ phái người bảo vệ an toàn cho nàng ở Thu Phong Viện. Bây giờ mới hiểu, Lâu Hướng Vãn là người có kinh công giỏi, căn bản thị vệ Vương phủ không thể phát giác nàng lén lút rời khỏi vương phủ.
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn đành cam chịu, chờ bị tính sổ! Nghĩ lúc trước nàng cũng đã lén chuồn đi không ít lần, chột dạ nhìn Phượng Kính Dạ, khuôn mặt tuấn lãng tựa hồ thoáng buồn, làm Lâu Hướng Vãn vừa cười vừa giận, “Vương gia, tiếp tục cùng người làm loạn chắc hôm nay không thể ngủ, ngày mai còn có trò hay nếu ngài muốn thì ngoan ngoãn trở về ngủ đi.”
Lâu Hướng Vãn thừa dịp Phượng Kính Dạ nới lỏng cánh tay ra, vỗ trên đầu hắn hai cái liền nhón chân đi nhanh, cười tủm tỉm khoát tay xoay người hướng về phòng. Có lẽ thật sự nên vào thôi, cũng không nghĩ quá phức tạp, ít nhất vương gia luôn hành xử đứng đắn với nàng. Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, vương gia xứng đáng để nàng nổ lực, tin tưởng một lần, cho dù thua, nhiều nhất ở cùng với sư phụ sống qua ngày.
Khắp thiên hạ chỉ có một mình Tiểu Mộc đầu dám xoa đầu mình! Phượng Kính Dạ cười nhìn Lâu Hướng Vãn đi vào trong, cha mẹ Tiểu Mộc đầu là ai mà có thể dưỡng dục nàng thành như vậy. Với bản tình này, dù là quan viên trong triều cũng phải kiêng nể vài phần, bất kể là mình hay Phượng Sở Thiên, hoàng hậu, dù đối phương có thân phận cao quý đến đâu, thì trong mắt Tiểu Mộc đầu cũng chỉ là người bình thường.
_______đường ngăn cách______
Không thể không nói đến uy lực của phủ Tam hoàng tử, chỉ trong một đêm, hơn nữa chỉ trong một buổi sáng, gần như cả kinh thành liền truyền đi một tin tức, liên quan đến Tam hoàng tử phi. Các văn nhân sĩ tử, nữ trung khuê tú hiện nay đang giữ quyển Tảng Đá Duyên đều có liên quan, mà lời đồn tựa như mọc thêm cánh, truyền đi rất nhanh.
“Mẫu hậu, chuyện này là Tiểu Viện bị oan, không bằng không chứng lại nói quyển Tảng Đá Duyên do Tiểu Viện dốc hết tâm huyết viết ra là sao chép, rõ ràng là muốn hãm hại Tiểu Viện.” Lương Viện khóc đỏ hồng mắt, nghẹn ngào.
“Vậy tin đồn từ đâu mà có?” Vẻ mặt Vương Hoàng hậu đầy phẫn nộ, vỗ lên trên bàn một cái, “Tiêu Nhi, ngươi lập tức đi thăm dò, Phượng gia Hoàng Tộc há lại để cho người ta đặc điều nói xấu như thế, chuyện này không bằng không chứng, rõ ràng ghen tị với tài hoa của Tiểu Viện, muốn bôi đen danh tiếng phủ Tam hoàng tử mà!”
“Mẫu hậu, nhi thần đã tra xét, tin tức truyền đi là từ Tả gia, chắc vì vụ án Tả Ngôn cướp quân lương bị giam ở đại lao Hình Bộ, người Tả gia vì thù hận cá nhân mà cố ý nói xấu Tiểu Viện.” Tam hoàng tử Phượng Tiêu ôn hòa nói, sau đó quét đến chỗ ngồi của Phượng Kính Dạ và Phượng Sở Thiên, “Vụ án cướp quân lương, tuy rằng Tả Ngôn không chịu cung khai, nhưng nhân chứng vật chứng đều có, Tả Ngôn tội ác tày trời, phán trảm lập quyết. Mọi người Tả gia chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn muốn vu hãm, tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát, sung quân biên quan, trọn đời không được trở lại kinh thành.”
Khuôn mặt Phượng Tiêu lộ vẻ buồn rầu, tựa hồ không muốn cục diện như vậy, nhưng pháp lệnh khó cải, Tả Ngôn chỉ có thể chết! Còn Lương Viện lau nước mắt cười lạnh, muốn bôi nhọa mình, không dễ dàng như vậy. Đáng tiếc kẻ xuyên không đã chết, nhưng đồ đệ của hắn vào tối đêm qua dám xông vào phủ Tam hoàng tử, nói vậy gả kia cũng là người của Tả gia, chờ sau khi bắt hết người của Tả gia, không sợ không tìm ra manh mối.
Phượng Kính Dạ nhìn đám người Tam hoàng tử diễn trò, trong đầu liền minh bạch chuyện ngày mai Lâu Hướng Vãn đề cập đến, thực sự quyển Tảng Đá Duyên do Lương Viện viết là sao chép sao? Phượng Kính Dạ chỉ mới lật xem, còn Bạch Tô thì đã xem xong. Phượng Kính Dạ nhớ rõ Bạch Tô đã bình phẩm quyển sách này đúng là kiệt tác, tuyệt đối không thể do một nữ nhi khuê tú viết ra, mối quan hệ trong Tảng Đá Duyên cứ dây dưa nhau vô cùng phức tạp.Bất luận là Cổ phủ, hay ở chốn quan trường, mối quan hệ phức tạp đó cần phải có một khoảng thời gian dài trải nghiệm, một nữ nhân khuê tú tuyệt đối không thể viết ra được như vậy, cho nên nói sao chép cũng là có khả năng, nhưng bằng chứng đâu?
Phượng Sở Thiên cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, càng làm hắn lo lắng chuyện của Tả Ngôn. Nhất định Phượng Tiêu sẽ tìm đủ mọi cách để giết chết Tả Ngôn, hiện giờ cần phải kéo dài thời gian để tìm bằng chứng, nhưng đám người Phi Long Sơn trang đột nhiên biến mất, lại càng không thể bứt dây động rừng đến Hách Liên Vương phi, bằng không sẽ không thể nào lấy được binh quyền cấm vệ quân của Mã gia, cùng binh quyền canh giữ thành của Vương gia.
“Hoàng thượng giá lâm!” Bỗng nhiên, thanh âm thái giám vang lên lanh lảnh, làm mọi người ở Tề Ngô Cung bỗng chốt sửng sốt khiếp sợ. Ngoại trừ việc luyện đan, hoàng đế Phượng Đạt căn bản không muốn giải quyết chuyện chính sự, không chịu lâm triều, sao lại đột nhiên đi đến Tề Ngô Cung chứ?
Quỳ lạy xuống theo tiếng vang, Phượng Đạt ngồi xuống vị trí chủ thượng, Vương hoàng hậu ngồi ở bên trái hắn, thoáng nhìn qua Phượng Đạt, trong đầu liền căng thẳng. Thật sự không biết Phượng Đạt đến đây làm gì.
“Nghe nói Tảng Đá Duyên là do ngươi sáng tác?” Phượng Đạt đã là một người tuổi già sức yếu, trong ánh mắt đục ngầu liền lóe sáng, cầm trong tay đúng là quyển Tảng Đá Duyên, lập tức lật qua vài tờ, trên mắt đầy nếp nhăn, không rõ cảm xúc. Dù sao cũng là bậc đế vương của vương triều Tố Nguyên, thật sự nghiêm túc liền lộ ra vài phần khí thế uy nghiêm của hoàng đế.
“Bẩm hoàng thượng, đây là do Tiểu Viện viết.” Lúc này Lương Viện cũng có hơi khẩn trương, đứng dậy cúi đầu trả lời. Tuy nàng luôn luôn khinh thường việc luyện Trường Sinh Bất Lão của hoàng đế Phượng Đạt, nhưng mặc kệ thế nào, thì hắn vẫn là hoàng đế, quyền sanh sát đều ở trong tay hắn.
“Nhưng trẫm nghe nói quyển sách này là ngươi sao chép từ quyển có tên là Hồng Lâu Mộng, mà tác giả Hồng Lâu Mộng lại là Tào Tuyết Cần.” Phượng Đạt không vội mở miệng, thanh âm càng rét lạnh hơn, “Quả thật không biết sống chết!”
Lương Viện kinh hãi, nhìn long uy (mặt uy),không tự chủ quỳ phịch một gối trên đất, “Hoàng thượng, oan cho Tiểu Viện, Tảng Đá Duyên này là do Tiểu Viện biện soạn thành sách, thật sự là do người khác hãm hại Tiểu Viện, muốn bôi đen thanh danh phủ Tam hoàng tử.”
“Phụ hoàng, chuyện này nhi thần đã điều tra, tin đồn này do Tả Gia truyền ra, thật không ngờ nó đã truyền đến bên tai phụ hoàng. Nhi thần biết rõ, quyển Tảng Đá Duyên là do Tiểu Viện viết ra, còn có thảo luận các thi từ ca phú trong đó, thỉnh phụ hoàng minh xét.” Tam hoàng tử cũng kinh hãi, nhanh chóng thay Lương Viện giải thích. Phụ hoàng chỉ một lòng muốn luyện đan, cả vụ án quân lương bị cướp cũng không xuất hiện, vì sao lại để ý đến chuyện này.
Không chỉ có Phượng Tiêu, Lương Viện nghĩ đến, kể cả Vương hoàng hậu cũng đều đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ, không lẽ bọn họ đem lời đồn nói cho hoàng thượng biết, để hoàng thượng ra mặt chèn ép phủ Tam hoàng tử.
“Không biết hoàng thượng đã nghe ai nói Tiểu Viện sao chép, sao không dẫn người đến đây, đường đường chính chính đối chất với Tiểu Viện chứ?” Vương hoàng hậu mở miệng cười, ánh mắt ý bảo Lương Viện không cần lo lắng.
“Người đã chết.” Khi nói lên lời này, trong mắt phẳng lặng chứa đựng bi thương cùng tuyệt vọng. Tuy hắn không rõ người kia là ai, cũng không cần quan tâm, chỉ cần trên bản gốc quyển sách này có dấu ấn đề tên Thanh Phong, Phượng Đạt tin rằng kẻ sao chép nhất định là Lương Viện. ( Viện lên đầu đày, yeah, yeah).
“Hoàng Thượng, rõ ràng đối phương đã đuối lý, không dám cùng Tiểu Viện đối chấp!” Vừa nghĩ đến chuyện đối phương thực không dám ra mặt, Lương Viện tin chắc bản thân nàng sẽ chiến thắng. Vành mắt Lương Viện đỏ hoe, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, mang theo vài phần ủy khuất, thân thể quật cường quỳ thẳng, để mọi người biết nàng là vàng thực không sợ lửa, là bị người khác hãm hại.
“Thật không?” Phượng Đạt cười lạnh nhìn lý lẽ hùng hồn của Lương Viện, thái độ hắn khác thường đã làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhất là Phượng Kính Dạ. Hắn biết tối qua Lâu Hướng Vãn đi ra ngoài, nàng nói kẻ sao chép sách chính là Tam hoàng tử phi Lương Viện, nhưng không bằng không chứng, làm sao Tiểu Mộc đầu lại vào trong cung, còn bắt phụ hoàng bỏ hết việc luyện đan ra đây để tra hỏi việc này!
Phượng Kính Dạ càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi, dường như Lâu Hướng Vãn đã che giấu quá nhiều bí mật, làm hắn có cảm giác nàng có thể đột nhiên biến mất vào chân trời góc biển ngay trước mặt mình.
Lúc này Lương Viện rất bình tĩnh, tuy tối qua nàng thật sự bị hù dọa, nhưng đã có chuẩn bị đầy đủ từ trước, lại thêm đối phương không dám ra mặt đối chứng, gã thiếu niên kia vốn cũng biết Hồng Lâu Mộng trong tay hắn không thể được xem là chứng cớ, nên mới lén lẻn vào phủ Tam hoàng tử uy hiếp nàng, trái lại còn bị chính nàng lật ngược tình thế.
“Hoàng Thượng, không bằng chứng, Tiểu Viện có thể nói ngược lại đối phương là sao chép quyển Tảng Đá Duyên của Tiểu Viện.” không kiêu ngạo cũng không hống hách, chỉ dựa vào đạo lý để bảo hộ quyền lợi của mình, Lương Viện thoạt nhìn giống như mình bị vu tội, “Đối phương không có chứng cớ, còn Tiểu Viện có mọi người ở phủ Tam hoàng tử có thể làm chứng, Tảng Đá Duyên do Tiểu Viện viết. Lúc trước có một ít bản nháp đến nay vẫn chưa vứt đi, đều có thể lấy làm chứng cớ cho Tiểu Viện. Huống hồ, nếu thật là đối phương viết, vì sao không đem tác phẩm phát hành ra bên ngoài, để mọi người cùng nhau thưởng thức, chẳng những thế, các văn nhân sĩ tử trong kinh thành chưa có ai đã thấy qua quyển Hồng Lâu Mộng. Hoàng thượng, tất cả đây đều do đối phương muốn hãm hại thần nhi, âm mưu của hắn là gì, thực Tiểu Viện không biết. “Nếu hoàng thượng không tin Tiểu Viện, vậy cứ để đối phương viết tiếp trung bộ cùng hạ bộ của Tảng Đá Duyên, Tiểu Viện cũng sẽ viết, đến lúc đó thỉnh người trong thiên hạ đến xem, rốt cuộc là ai sao chép văn.” Nếu là sách khác, Lương Viện không dám nói, riêng sách Hồng Lâu Mộng, mỗi một tình tiết, mỗi cái tên, mỗi một món ăn, bất kể chi tiết nào, Lương Viễn cũng đều thuộc không xót một chữ, đó là lý do vì sao nàng đến đây lại viết ra tác phẩm này, bởi vì ba đời nhà nàng đều lo nghiên cứu về Hồng Lâu Mộng, Lương Viện có thể tự tin nói rằng không ai hiểu rõ về Hồng Lâu Mộng bằng nàng.
“Tác giả Hồng Lâu Mộng chính là Tào Tuyết Cần bằng hữu của hoàng đế Bạch Trạch Vương triều Tây Lan đã qua đời, trẫm từng đọc qua văn thư của hắn, chính là bản ghi chép này.” Phượng Đạt chậm rãi mở miệng, đem một phong thơ trong tay đưa cho thái giám.
Phong thư này là sáng sớm hôm nay phát hiện ra, Phượng Đạt biết chữ trên giấy viết là giả, nhưng trên quyển gốc có ấn ký của là Cố Thanh Phong là thật, mà phong thư này lại có con dấu riêng của huynh trưởng Bạch Trạch, khi xưa người đã giao cho đệ đệ Cố Thanh Phong giữ, nhằm đại diện cho hoàng thất Tây Lan.
Vương hoàng hậu vừa thấy sắc mặt đột nhiên biến đổi, phần trên quyển sách có ấn ký cá nhân của ngươi lưu giữ, mặt trên là một đóa hoa sen màu trắng tượng trưng cho hoàng tộc Tây Lan vào mỗi thế hệ đế vương mới có, Bạch Trạch hoàng đế đã chết nhiều năm, trong thư cùng Tảng Đá Duyên kia đều có tên chương đầu tiên giống nhau “Hồ Lô tăng phán hồ lô án” (*),cách cấu từ đặt câu hoàn toàn giống nhau, có phải bút tích của Bạch Trạch hoàng đế không Vương hoàng hậu không dám chắc chắn, nhưng ấn ký quả là thật, cho dù có làm giả, cũng không thể lấy ấn ký của hoàng đế Tây Lan đã mất. Huống chi Tảng Đá Duyên được xuất bản chỉ mới ba ngày, có muốn hãm hại Lương Viện, thì đối phương phải đem ấn ký cùng phong thư của hoàng đế Vương Triều Tây Lan đã mất trở về kinh thành, mất ít nhất một tháng.
(*) Hãy tìm xem đọc hồng lâu mộng . ^^.
“Lương Viện, ngươi nói đối phương sao chép của ngươi, nhưng phong thư này đã có hơn mười năm về trước, tựa đề trong giấy cùng chương đầu của Tảng Đá Duyên lại hoàn toàn giống nhau, ngươi nói lại xem ai sao chép văn của ai? Hơn mười năm về trước, khi đó ngươi lớn bao nhiêu, bảy tuổi hay tám tuổi?” Phượng Đạt lạnh lùng mở miệng, trong lời nói đầy âm biếng.
Mặt Lương Viện trắng bệch, nàng không ngờ kẻ xuyên không kia lại quen Tiên Hoàng Vương Triều Tây Lan, thậm chí còn lưu lại một phong thơ như vậy, trời đất xoay chuyển làm tứ chi vô lực. Lương Viện ngã ngồi trên mặt đất, run run, vì sao chuyện lại thành như vậy? Nếu kẻ xuyên không không chết, nàng có thể dựa vào hiểu biết của mình về Hồng Lâu Mộng mà giành chắc phần thắng, làm đối phương phải mang tội danh sao chép văn.
Nhưng đối phương đã chết nhiều năm, còn có Tiên Hoàng Tây Lan Vương Triều làm chứng, còn Lương Viện vì muốn định tội chết cho Tả Ngôn, thậm chí giết chết luôn kẻ đang sở hữu Hồng Lâu Mộng có quan hệ với người Tả Gia kia. Nên sáng sớm mới vào hoàng cung khóc lóc kể lễ, còn nhờ Vương hoàng hậu hạ chỉ triệu Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên đến. Nếu bọn họ không có ở đây, Lương Viện còn có thể tường thuật lại mọi chuyện, nhưng bây giờ tất cả đều đã quá muộn, nàng muốn ra tay giết người diệt khẩu, cuối cùng lại khiến bản thân không đường thoát thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]