Mặt Hoa Thiên Thiên vẫn còn hơi sưng, bất quá ngự y trong cung đã bố trí loại thuốc mỡ được dùng bằng các dược liệu quý giá, dược tính của thuốc vô cùng tốt, sau khi bôi lên, cũng không còn giống như ngày hôm qua thoạt nhìn đã thấy sợ rồi.
“Mộc Mộc, ngươi thật sự đã quyết định rồi sao?” Giờ Hoa Thiên Thiên tuy vẫn còn ở tại Phượng vương phủ, chẳng qua là lấy thân phận khác nhau, vì làm dưỡng nữ thừa tự của Nhiễm Quận Vương cần có thêm chút ít thời gian, đương nhiên, phải có thánh chỉ khâm phong của hoàng đế, vì thế thừa dịp bây giờ cứ ở tại Phượng vương phủ điều trị vết thương trên mặt.
“Không nên hỏi ta vấn đề không thể trả lời như vậy.” Lâu Hướng Vãn nhìn về phía Hoa Thiên Thiên đầy trách móc, nói tâm không bị rung động đó là không có khả năng, dù sao vương gia nhà mình có diện mạo đầy ưu điểm, lại có vóc dáng, phong lưu phóng khoáng, tao nhã tôn quý, nhưng do vương gia xuất thân là người hoàng tộc, mà năm đó toàn bộ chuyện Dược vương cốc, gây nên thương tổn quá sâu, trong lòng Lâu Hướng Vãn luôn có một tảng đá đè nặng, còn lòng dạ Phượng Dạ Kính lại thâm độc, tâm tư khó nắm bất, nên Lâu Hướng Vãn vẫn luôn trốn tránh, hiện tại đã đến thời điểm này, nàng không biết nên lựa chọn thế nào.
“ Trước đây can đảm cự tuyệt vương gia, giờ còn sợ cái gì” Hoa Thiên Thiên tức giận trừng mắt nhìn bộ dạng nhu nhược ỉu xìu của Lâu Hướng Vãn đang tựa trên bàn liễn vỗ lên trên đầu cô một cái, hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất không nên Nhất Phách Lưỡng Tán ( ý nói đôi bên đoạn tuyệt quan hệ),cùng vương gia cả đời không liên quan nhau, vì đến lúc đó ngươi không có tiền, vương gia rất hào phóng, có thể cho ngươi cả đời không lo cơm áo.”
“Thiên Thiên, ngươi thật đúng là thẳng thắng, nhưng đây là chung thân đại sự, cần cẩn thận suy xét, ngươi có thể đem hôn nhân cả đời ra làm trò đùa sao?” Xoa dịu cơn đau ở đầu, Lâu Hướng Vãn bất mãn liếc mắt nhìn Hoa Thiên Thiên, đây không phải chuyện của ngươi cho nên mới đứng ra nói dễ dàng như thế, nếu như là chuyện của Thiên Thiên, nói không chừng nàng ta càng rối rắm hơn mình.
“ Lúc trước Lôi quản gia đề cập hôn sự với Mã Gia, ta lập tức đồng ý ngay, nào có phiền phức giống như ngươi vậy, tự tìm cái khổ.” Hoa Thiên Thiên kiêu ngạo giương cằm lên, hiện giờ mình cùng Mã gia đã giải trừ hôn ước quả thật thoải mái, cùng lắm cả đời không gả, tự mình cũng có thể nuôi sống lấy bản thân.
Lâu Hướng Vãn bị Hoa Thiên Thiên đáp lại một câu liền nói không nên lời, ai làm cho Thiên Thiên lúc đó thật sự đem hôn nhân trở thành trò đùa, đúng hơn chính là nói lập gia đình, Mã gia có gia thế không tệ, tuy rằng Tam công tử là con thứ, nghe nói nhân phẩm cũng tốt, cho nên Hoa Thiên Thiên không cần suy nghĩ liền đồng ý, nhưng không ai ngờ Mã Chí Ninh không đến Tần Lâu Sở Quán (kĩ viện) chính là đoàn tụ, hơn nữa khi nói ra, Hoa Thiên Thiên liền thấy rất sảng khoái, trả lời dứt khoát, nhanh chóng giải trừ hôn ước ngay.
“ Thiên Thiên, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi!” âm thanh Đoàn Tử từ xa truyền tới, cũng vì nàng quá béo nên khi chạy đến cứ vang lên tiếng bước chân thùng thùng, mà lần nào Đoàn Tử đến gặp Lâu Hướng Vãn đều cũng nói những lời này.
“ Có chuyện gì?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Đoàn Tử đang chạy tới, mỗi lần đều chạy như vậy, mà sao không thấy Đoàn Tử gầy đi gì cả.
“Lâu cô nương, mau cùng thuộc hạ rời khỏi đây.” Trong cùng lúc đó, bóng dáng Lôi Bôn nhanh chóng lướt tới, tốc độ cực nhanh, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng dáng lẫn tinh thần đều kiên quyết, Lôi Bôn luôn luôn trầm mặc ít lời, đi theo Phượng Kính Dạ nhiều năm, Lôi Bôn biết Phượng Kính Dạ đã trúng độc nên hôn mê, Lôi Bôn rõ hơn với bất luận kẻ nào Phượng Kính Dạ luôn quan tâm đến Lâu Hướng Vãn, cho nên bất kể như thế nào, Lôi Bôn nhất định phải bảo vệ cho Lâu Hướng Vãn trước, đó là lí do chỉ sau một lúc đã an bày xong mọi việc, Lôi Bôn liền lập tức đi tới đây.
“ Xảy ra chuyện gì?” Hoa Thiên Thiên rất nhanh mở miệng, có thể làm cho sắc mặt Lôi thị vệ lo lắng, chỉ sợ là chuyện đại sự, nhưng nơi đây là Phượng Vương phủ, hơn nữa hiện tại Dung trắc phi đã bị hưu, cho dù còn có Tử thư cùng Trịnh phu nhân ở đây, thì các nàng cũng không thể gây ra rắc rối lớn được, Hoa thiên Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra đây.
“Lâu cô nương, không kịp để nói hết mọi chuyện, nếu có người tìm đến, Hoa cô nương nói không nhìn thấy Lâu cô nương tới đây, ngoài ra đừng nói gì thêm. Tránh gây ra tội bất kính.” Lôi Bôn nhanh đưa tay tóm lấy phần eo Lâu Hướng Vãn, vận chân khí, nhanh chóng ôm lấy Lâu Hướng Vãn li khai khỏi viện Hoa Thiên Thiên, vài cái nhún người, cả người cùng Lâu Hướng Vãn đều đã ly khai.
Phủ Thượng thư, Tả gia.
Tả gia xuất thân là gia đình thương nhân, khoảng mười năm trước, khi vương triều Tố Nguyên cùng vương triều Tây Lan xảy ra chiến tranh, Tả gia dùng toàn lực ứng phó để bảo vệ triều đình, cống hiến một số của cải, gạo, lương thực, y phục và đồ dùng hằng ngày, đồng thời liên tục cung cấp ngựa chiến đưa vào trong quân doanh, sau khi trận chiến thắng lợi, được hoàng đế Phượng Đạt phong thưởng, sau đó con của Tả Gia Trường là Tả Ngôn đứng đầu khoa cử, ở trong quan trường được Phượng Kính Dạ cùng Phượng sở Thiên nâng đỡ, thẳng tiến ngồi vào vị trí Binh Bộ Thượng Thư, có thể nói là thanh niên tài tuấn trẻ tuổi đầy triển vọng.
Mà người giỏi nhất Tả gia có so với Tả Ngôn đó chính là muội muội song sinh được sinh ra sau vài giây Tả Liên Liên, nữ nhân không thích son phấn chỉ yêu võ thuật, cải giả nam trang vào quân doanh không nói, lại lập công lớn, thậm chí còn được hoàng đế hạ chỉ tứ phong làm nữ tướng quân, bây giờ đang ở biên ải, là nữ nhân không thua kém đáng nam nhân, Tả Liên Liên chính là người đầu tiên được người đời ngợi khen.
Lão vương phi trúng độc, hơn nữa còn là trúng độc ở trong vương phủ, cho nên Lôi Bôn không tin tưởng người khác, đương nhiên sẽ không để Lâu Hướng Vãn ở trong vương phủ, liền trực tiếp mang thẳng nàng đến Tả gia, dù sao Tả Ngôn với Phượng Kính Dạ là bằng hữu, Lôi Bôn hoàn toàn có thể tin tưởng phó thác người.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lôi Bôn với Lâu hướng Vãn lén lút nhìn trộm nội viện, Lâu Hướng Vãn không hiểu gì, vội vàng nhìn về phía Lôi Bôn thăm dò, Tả Ngôn ngồi ở ghế tựa, tuy không mở miệng nói, nhưng lại nhìn về phía Lôi Bôn, Kính Dạ hẳn sẽ không nói gì đem Lâu hướng Vãn đến nơi này.
“ Thuộc hạ về vương phủ trước, chút nữa sẽ quay lại nói rõ ràng hơn, hiện vương phi trúng độc, vương gia đang giúp vương phi ép chất độc.” Lôi Bôn nói dứt lời, liền phi thân rời đi, dù sao hắn là thị vệ của Phượng Kính Dạ, lúc này nếu không ở trong vương phủ, sẽ làm người khác hoài nghi là mình đã mang Lâu cô nương đi trước, hơn nữa hiện tại vương gia đang xảy ra chuyện, Lôi Bôn phải trở lại vương phủ bảo vệ an toàn cho Phượng Kính Dạ, cũng cần chú ý đến an toàn vương phủ.
Nghe Lôi Bôn nói, Tả Ngôn bỗng chốc nhăn mày, tướng mạo hắn thực sự rất đẹp, nhưng ngũ quan tụ cùng một chỗ, lại làm cho người ta cảm giác có chút u ám, nhất là đôi mắt màu nâu nhạt, chỉ hơi hơi nhíu lại một chút, liền giống như một loại mắt mèo, làm người ta luôn luôn cảm thấy như có luồng âm khí khiếp sợ.
Hách Liên vương phi trúng độc, nhưng lại tự mình đưa Lâu Hướng Vãn đến? Tả Ngôn hơi hơi híp mắt nhìn về phía Lâu Hướng Vãn liền có cùng suy nghĩ, Lôi Bôn đưa người qua đây, nói vậy kẻ “ hạ độc” chính là Lâu Hướng Vãn.
Lâu Hướng Vãn giờ phút này cân nhắc lại những chuyện xảy ra, liền hiểu trong lời nói ngắn gọn của Lôi Bôn, thuốc là ở nhà bếp, lúc mình đi đến thì Tư ngự y cũng đang đứng ở một bên, tuy rằng thuốc đều nấu trông gần giống nhau, nhưng y thuật Tư ngự y rất cao, nếu bỏ thêm gì đó vào trong thuốc, Tư ngự y nhất định sẽ phát hiện ra.
Sau đó chính mình đem thuốc đi vào trong phòng đưa cho lão vương phi, lúc đó Minh Dung cướp lấy chén thuốc ở trước mặt Lạc cô cô, còn mình thì lui ra, nếu như trong thuốc có độc, như vậy ắt phải do Minh Dung hạ độc, nhưng nếu nói như thế, Minh Dung có khả năng hạ độc hơn mình, nhưng mà Lôi Bôn lại đem mình ra khỏi vương phủ, nói vậy e rằng vương gia cũng bị trúng độc, bằng không Lôi Bôn không cần vội vàng đem mình đến Tả gia.
“ Ngươi hạ độc?” Tả Ngôn rất ít nói, nhưng lời vừa nói ra lại vô cùng ác độc, nhiều lần Phượng Sở Thiên đều nói Tả Ngôn không nên làm Binh Bộ Thượng Thư, hắn nên giữ chức Ngự Sử Đại Phu đi tìm khuyết điểm người ta, những thứ khác không cần phải làm.
“Không phải!” Lâu Hướng Vãn cảm nhận rõ ràng trên người Tả Ngôn toát ra một luồng khí nguy hiểm u ám, bất quá giờ phút này Lâu Hướng Vãn lại càng lo lắng cho an toàn của Phượng Kính Dạ, nếu như vương gia có thể tỉnh dậy, thì Lôi Bôn sẽ không cần vội vàng dẫn mình đi trốn.
“ Này cũng do ngươi tự rướt lấy phiền toái, mới bị người hãm hại.” Tả Ngôn nhíu mày lạnh lùng mở miệng, “Lôi Bôn lại đem phiền toái lớn này nhét vào trong phủ của ta.”
“ Ta đi về trước.” Bị người ghét bỏ, Lâu Hướng Vãn không thể nói gì, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, mà giờ sự việc không có mấy rõ ràng lắm, Lâu Hướng Vãn muốn đi ra ngoài tìm hiểu thêm tin tức, nên không muốn ở lại Tả gia.
“Ra ngoài liền bị người giết diệt khẩu, biến thành cảnh sợ tội tự sát? Không biết Kính Dạ nhìn trúng ngươi ở điểm nào?” Lời nói vẫn mở miệng đều là gai gốc, Tả Ngôn cực kì soi mói qua bề ngoài, nhìn từ trên xuống đánh giá Lâu Hướng Vãn một lúc, nói thật hắn không nhìn ra nha hoàn này có điểm nào đặt biệt, mà làm Phương Dạ Kính phải lưu tâm!
“ Ta bị giết, không phải đúng với tâm ý của Tả Thượng Thư hay sao, lại giúp vương gia bớt đi phiền phức, tất cả đều vui vẻ mà!” Lâu Hướng Vãn nhịn không được liền phát hỏa, tức giận làm cho gò má đỏ hết lên, quay đầu trừng mắt ngó Tả Ngôn, “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”.
Bị Lâu Hướng Vãn bắt bẻ đến không còn lời để nói, Tả Ngôn càng nhíu mày, nét mặt càng không vui, lạnh lùng mở miệng, “Nếu không phải lo Kính Dạ tìm ta đòi người, ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến sự sống chết của một nha hoàn sao, bất quá chỉ cần bỏ ra vài lượng bạc là mua được một nha hoàn khác!”
“Thiếu gia, sắp xếp vị tiểu thư này ở tại Nam Uyển.” Cửa thư phòng bị gõ vang, bước vào là quản gia Bạch Tô của Tả Ngôn, nét mắt ôn nhu, khác với vẻ nghiêm khắc của Lôi quản gia, Bạch Tô là nam nhân trẻ tuổi lịch sự, thoạt nhìn giống như thư sinh nho nhã yếu đuối, không giống người đảm nhận nhiệm vụ lớn nhỏ của Tả Gia.
Đối với Tả Ngôn độc mồm, Bạch Tô rất tâm ý, luôn quan sát mọi chuyện bên ngoài, tính cách thiếu gia trầm lặng, rất ít nói, nhậm chức binh bộ Thượng Thư, tay nắm quyền cao, hơn nữa tướng mạo thiếu gia thoạt nhìn hơi nham hiểm, cho nên người ngoài nhìn vào cho rằng thiếu gia gian manh xảo trá, nhưng chỉ có ở trước mặt người quen, Tả ngôn mới có thể nói nhiều lời độc mồm, đó là nguyên do ở ngoài cửa nghe một hồi, Bạch Tô biết Lâu Hướng Vãn là khách quý của Tả gia.
“Không cần phiền toái như vậy, chỉ là một nha hoàn, đưa vào trong phủ ta, cứ để làm nha hoàn sai vặt, không lẽ định xem Tả Gia của ta là đâu, được ăn uống miễn phí sao?” Tả Ngôn cầm lấy một quyển binh thư trên bàn lật ra xem.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]