Chương trước
Chương sau
“Đây là nha hoàn Phượng vương phủ, được lệnh thái tử mang vào cung để chăm sóc cho Phượng vương gia à.” Vương hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, tay bưng chun trà lên, lạnh lùng nhìn Lâu Hướng Vãn, “Trong cung có rất nhiều phép tắc. Tuyền Ki, ngươi hãy cùng qua đó chăm sóc Phượng vương gia đi.”

Ánh mắt Hầu Bảo trầm xuống, Vương hoàng hậu đem tâm phúc của mình đẩy sang bên cạnh Phượng vương gia, e rằng chăm sóc là giả, đến dò xét tin tức mới là thật. Hầu Bảo nhìn sang Lâu Hướng Vãn đang đứng bên cạnh không biết tạ ơn, trong lòng hơi lo lắng, xem ra Lâu cô nương có hơi ngốc, lúc này dù không muốn cũng phải tạ ơn, bằng không nhẹ thì bị ghép vào tội bất kính, nặng sẽ phải chịu hình phạt.

“Thế nào? Không chịu à?” Chun trà đặt lên trên bàn, Vương hoàng hậu ngẩng đầu lên, sắc mặt giận đến tái nhợt, giọng điệu cùng ánh mắt sắc bén trông càng thêm đáng sợ.

“Hoàng hậu, đây là lần đầu tiên Lâu cô nương vào cung, e rằng có hơi lúng túng.” Hầu Bảo nhanh chóng đỡ lời, mỉm cười nhìn theo Vương hoàng hậu nhận lỗi giúp, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Lâu Hướng Vãn, “Cô nương mau tạ ơn hoàng hậu nương nương đi.”

Đáng tiếc Lâu Hướng Vãn vẫn duy trì vẻ mặt ngơ ngác im lặng, khiến nụ cười giảng hòa trên khuôn mặt già nua của Hầu Bảo bắt đầu vặn vẹo, giờ hắn chỉ hy vọng Phượng Sở Thiên mau chóng chạy tới cứu viện. Bằng không dưới cơn thịnh nộ của hoàng hậu sẽ giết chết Lâu cô nương mất, như vậy không khác nào muốn giết luôn Phượng vương gia rồi. (edit: hehe… thích câu này nè)

“To gan, thật đúng là chẳng có chút phép tắc gì mà!” Vương hoàng hậu nhìn Lâu Hướng Vãn, thật không ngờ nàng ta dám đem mặt mũi của bổn cung bỏ sang một bên, liền đập bàn một cái rầm, đứng dậy, tức giận đầy uy hiếp, trâm phượng được búi trên tóc cũng chuyển động. Bộc lộ dáng vẻ  độc ác tàn bạo của hoàng gia khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Nô tì không dám, chỉ vì Vương gia không muốn có người lạ đến gần bên cạnh, nếu nô tì lãnh chỉ tạ ơn, Vương gia tỉnh lại e rằng sẽ trách phạt nô tỳ, nếu nô tì từ chối lại bất kính với hoàng hậu, cho nên nô tì không dám lựa chọn mà chỉ biết im lặng.” Lâu Hướng Vãn mở to đôi mắt vô tội thiện lương, dù sao hiện giờ Vương gia đã hôn mê, không lẽ mình lại tăng thêm chuyện xấu lên trên người vương gia nữa sao.

“Phượng vương gia không muốn người lạ đến gần là vì đảm bảo an toàn, nhưng Tuyền Ki là người của bổn cung, chuyện này Lâu cô nương không cần phải lo lắng.” Vương hoàng hậu hơi hạ thấp mình, mặt ôn hòa cùng thái độ cao cao tại thượng đáp.

“Tài nghệ vương gia rất cao cường, không sợ người đánh lén nhưng lại không thích người lạ đến gần, nô tì hầu hạ Vương gia đã nhiều năm. Những lời này là do bản thân vương gia nói, nếu hoàng hậu không tin, chờ vương gia tỉnh dậy có thể tự mình đi hỏi Vương gia.” Lâu Hướng Vãn vô cùng thành khẩn mở miệng, nhìn sắc mặt lạnh lẽo giận dữ của Vương hoàng hậu, vô tội chép miệng, nàng cũng biết không nên để vương gia cuốn vào trong vòng lốc xoáy này. Haizz, đúng là phiền toái không ngừng kéo đến.

Hầu Bảo ngẩn người ngơ ngác nhìn, thật không ngờ Lâu Hướng Vãn lại biết xảo ngôn loạn ngữ thay đổi tình thế, hơn nữa đối mặt với hoàng hậu lại không chút luống cuống. Bản thân làm nô tỳ hầu hạ vương gia nhiều năm, Lâu Hướng Vãn giỏi nhất là viện cớ, nói chuyện luôn rất biết lý lẽ, hoàng hậu tôn quý là người nắm giữ hậu cung, đương nhiên có những chuyện không hiểu rõ hơn nha hoàn thân tính của Phượng vương gia.

“Mẫu hậu, do Kính Dạ có thói quen này nên nhi thần mới đưa người từ trong Phượng vương phủ vào trong cung. Kính Dạ rất ghét người khác đến gần hắn.” Thanh âm thánh thót vang vội cùng tiếng cười của Phượng Sở Thiên liền truyền tới, hướng về phía Vương hoàng hậu hành lễ, “Lâu cô nương đã hầu hạ Kính Dạ nhiều năm nên khá quen. Vả lại Kính Dạ là người tập võ, nếu để người lạ đến gần không cẩn thận bị Kính Dạ xử oan đánh chết còn là chuyện nhỏ, làm động đến nội lực của Kính Dạ, sẽ khiến vết thương của hắn càng nặng hơn.”

Phượng Sở Thiên mặc áo bào thái tử màu vàng kim, hắng giọng cười sảng khoái, lời này chỉ đùa giỡn nhưng lại khiến người khác hiểu rõ, cho dù có dụng tâm đem thám tử đến, cũng sẽ bị Phượng Kính Dạ “hôn mê” kia đánh chết, đó chính là tặng không một cái mạng. Đương nhiên nếu như đưa tới làm vết thương Phượng Kính Dạ càng nặng thêm, Phượng Sở Thiên có thể truy cứu trách tội kẻ đứng sau lưng.

“Đã vậy thì thôi đi, đưa nàng ta lui xuống chăm sóc Kính Dạ đi, nhưng Kính Dạ là huyết mạch hoàng thất, chăm sóc cho tốt Bổn cung sẽ trọng thưởng nhiều, nếu như có gì đó không may........” Lời còn lại Vương hoàng hậu vẫn chưa nói ra, nhưng với ánh mắt trừng to đáng sợ đang uy hiếp kia cũng làm người khác hiểu rõ ẩn ý.

Ra khỏi Tê Ngô Cung Vương hoàng hậu, Phượng Sở Thiên cười híp mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đi bên cạnh mình, quả thật nàng đã bị Kính Dạ chiều hư rồi, cả chút phép tắc cũng không biết.

“Điện hạ, ngài làm gì cứ nhìn ta chứ?” Lâu Hướng Vãn vừa bắt đầu  đã muốn hỏi, nhưng Phượng Sở Thiên là thái tử nên dĩ nhiên Lâu Hướng Vãn phải cố nhịn, nhưng dọc đường đi Phượng Sở Thiên cứ đưa mắt nhìn nàng chằm chằm, khiến Lâu Hướng Vãn cảm giác không quen, cứ nghĩ trên mặt mình không biết có dính gì không, hay mặt mình nở hoa mới làm cho thái tử điện hạ cứ nhìn chăm chú.

“Vốn tưởng không gì đặc biệc, hôm nay vừa gặp, lá gan ngươi quả là không nhỏ.” Phượng Sở Thiên cười vang, dường như đã chộp được chút gì đó.

Ở đại nội hoàng cung, cũng chỉ có hai loại người, một là kẻ địch đang âm mưu tìm cách hãm hại mình, một loại khác đó là bạn bè tri kỷ hay là thuộc hạ trung thành tuyệt đối, nhưng Phượng Sở Thiên nhìn gương mặt trắng nõn với đôi mắt trợn to kia nhìn hắn, Lâu Hướng Vãn hơi nhíu mày trông bộ dáng khá ngây thơ thuần khiết, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Ánh mắt nàng sáng rỡ, không chút mưu kế không chút nịnh hót tựa như xem mình như một người bình thường.

Không nên để ý nhiều đến người trong cung thì tốt hơn! Lâu Hướng Vãn nhỏ giọng nói thầm, lắc đầu một cái. Chờ Vương gia khỏe lại, nên trở về vương phủ tốt hơn. Còn Phượng Sở Thiên không chờ trả lời, lại cứ tiếp tục cười ha hả.

Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng với người tập võ, dĩ nhiên Phượng Sở Thiên nghe rất rõ ràng, nụ cười trên gương mặt tuấn lãng liền vặn vẹo. Hầu Bảo ở sau lưng cũng hạ thấp đầu hơn, không phải không biết phép tắc, mà căn bản nàng không thèm quan tâm đến phép tắc.

Kỳ Lân Điện.

Từ khi Lâu Hướng Vãn bước vào viện, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù Long Vệ vẫn đang âm thầm bảo vệ, nhưng dưới tình cảnh hiện nay nội lực đã mất đi, Lâu Hướng Vãn vẫn có thể cảm nhận được hiện tại chỉ có bốn Long Vệ đang ở đây bảo vệ. Vương gia bị trọng thương, sao chỉ có vài người đến bảo vệ chứ.

“Yên tâm, Tư ngự y nói Kính Dạ không sao, qua vài ngày nữa sẽ tỉnh lại.” Nhận thấy bước chân Lâu Hướng Vãn hơi chậm lại, Phượng Sở Thiên lên tiếng giải thích, không thể không thừa nhận Kính Dạ vẫn muốn dùng khổ nhục kế này.

Lại đi thêm chốc lát, cho đến khi nhìn thấy Phượng Kính Dạ nằm ở trên giường, lập tức nghi ngờ trong đầu Lâu Hướng Vãn đã có đáp án. Sao chỉ có bốn tên Long Vệ đang ẩn mình chứ?

Sắc mặt trắng nhợt, Lâu Hướng Vãn chợt nâng tay Phượng Kính Dạ lên, ngón tay chạm vào mạch đập của hắn. Phượng Sở Thiên chỉ nghĩ Lâu Hướng Vãn vì quá lo lắng mới nắm lấy tay Phượng Kính Dạ, chắc chính vì yêu nên mới làm vậy.

Nhưng nụ cười Phượng Sở Thiên còn chưa tắt, đột nhiên lại thấy ánh mắt Lâu Hướng Vãn chợt hung ác, tay trái nhanh chóng rút ngân trâm trên tóc mình xuống, ánh mắt sắc bén, đoán chừng muốn đâm trâm vào ngực Phượng Kính Dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.