Ngươi đồng ý không gạt ta mà!
Lâu Hướng Vãn không muốn cãi nữa, lẳng lặng nhìn thấy Phượng Kính Dạ vì giận dữ mà mất hết không kềm chế, gương mặt tuấn mỹ nổi giận, lông mi nhíu lại. Ánh mắt lóe lên lửa giận bừng bừng, đâm vào tim Lâu Hướng Vãn từng chút một.
“Được rồi, Bổn vương biết không nên gạt ngươi.” Phượng Kính Dạ thở dài một hơi, che giấu cơn giận, hiện vài phần bất đắc dĩ, ngón tay dài thon như ngọc lần nữa rơi lên trên mặt Lâu Hướng Vãn, ôn nhu vuốt lấy khuôn mặt nàng, “Cho dù không tra được người sau lưng Dịch Quân Hàn, Bổn vương cũng sẽ không làm khó hắn.”
“Độc không phải do Quân Hàn hạ, chẳng lẽ Vương gia còn cho rằng mình làm vậy chính là ban ân cho chúng ta hay sao?” Lâu Hướng Vãn lui về phía sau một bước, tránh né bàn tay của Phượng Kính Dạ, nàng biết Phượng Kính Dạ không yên tâm để người lạ vào Phượng vương phủ.
Mỗi năm, Lôi Bá đều phái một hai người trong vương phủ đi ra ngoài thám thính, cho nên đến tận bây giờ, có thể nói Phượng vương phủ chính là một tòa sắt kiên cố, người bên ngoài căn bản không thể thăm dò tin tức trong vương phủ.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện Phượng Kính Dạ che giấu, trong đầu Lâu Hướng Vãn lại xuất hiện chuyện xảy ra ở Dược Vương Cốc, “Oa nhi, từ nay về sau, không nên tin người trong hoàng thất.” Lúc rời đi, sư phụ nắm lấy tay dặn dò cẩn thận, sư phụ từng là phong hoa tuyệt đại, hôm nay thân thể người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/3177386/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.