Thấy Đoàn Tử cầm chén thuốc rời đi, Tiểu Nha lẵng lặng đi từ trong góc khuất ở ngoài viện bước ra, tiến nhanh về phòng Dung Trắc Phi, trước ngực nhô ra một gói to, dường như đang che giấu thứ gì đó. Giữa mùa hè oi bức, thừa dịp Phượng Kính Dạ đi vào trong triều đình, Dung Trắc Phi ăn mặc thoải mái, tựa người lên trên ghế Thái Phi, bên cạnh có một tiểu nha hoàn đang cầm quạt quạt cho nàng, một bên có nha hoàn đang lột vỏ quả nho đúc vào trong miệng Dung Trắc Phi. "Các ngươi đi xuống hết đi." Dung Trắc Phi chỉnh sửa tư thế ngồi lại, tóc đen dài xõa xuống, gương mặt kiều diễm toát ra phong thái kiêu ngạo quyến rũ, hàng lông mày dài mảnh, mắt phượng nhỏ cùng dáng vẻ trời sanh cao quý, trên người chỉ mặc áo lót màu trắng cùng chiếc quần lụa mỏng màu hồng đào, bó sát vóc người đẫy đà của nàng, không hổ danh một trong hai giai nhân tuyệt sắc nhất chốn kinh thành. Mỹ nhân còn lại kia chính là Tả Liên muội muội của Tả Ngôn, mặc dù tên nghe rất dịu dàng, nhưng nàng ta lại chính là nữ tướng quân được vua ngự tứ, dáng vẻ trên chiến trường đầy uy mãnh không thua với các đấng mày râu. "Khởi bẩm vương phi, nô tỳ đã theo sát Đoàn Tử khi ra khỏi phủ. Lúc ra khỏi vương phủ nô tỳ đã gặp được Lâm Phó Tướng, nhưng bên cạnh Đoàn Tử lại có một nam nhân luôn theo sát nàng ta, hắn chính là người do Lâu Hướng Vãn đem về, bởi vậy dọc trên đường đi chúng tôi không thể nào động thủ được." Tiểu Nha cung kính mở miệng, len lén nhìn Dung Trắc Phi một cái, phát hiện mặt nàng ta không vui, lập tức mở miệng bổ sung, "Nô tỳ liền tìm cách động thủ, chờ sau khi Đoàn Tử mua thuốc xong đi ra khỏi tiệm, nô tỳ liền giả mạo thân phận Đoàn Tử mua thêm một gói thuốc vô sắc vô vị này, Lâm Phó Tướng có nói chỉ cần bỏ thuốc này vào trong thức ăn là có thể độc chết người." Môi mỏng cong lên, Dung Trắc Phi cười nham hiểm, gật đầu một cái, "Làm tốt lắm, cây trâm ngọc bích này bản phi ban thưởng cho ngươi, nhớ, độc này do Đoàn Tử mua về từ tiệm thuốc." "Nô tỳ biết, Lâm Phó Tướng còn nói nếu sự tình có gì bất lợi, hắn ta sẽ tự tìm cách ứng phó, không để cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ đến thân phận của vương phi...... Hay hoài nghi đến thân phận của nô tì", Tiểu Nha nói vòng vo một hồi, thân thể hơi run lên, trái tim thoáng hoảng sợ bất an. "Đi đi, xử lý sự việc cho thật tốt, bản phi sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Ngón tay hồng ửng vỗ lên trên bả vai Tiểu Nha, Dung Trắc Phi nghĩ đến chuyện Lâu Hướng Vãn liền không ngừng cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cay độc, Lâu Hướng Vãn, ngươi nghĩ mình là ai hả, cứ ở trước mặt Vương gia chơi trò mèo vờn chuột, dám dùng thủ đoạn này đùa giỡn. Thứ người không biết xấu hổ kia, sao không nhìn lại thân phận mình là hạng người gì! Tiểu Nha cầm chén thuốc đi tới chỗ Lưu Thẩm, trên đường đi để thực hiện kế hoạch của chính mình, ân cần chào hỏi đám nha hoàn cùng nô tài. Dù sao ở trong khu viện này, ngoại trừ Dung Trắc Phi, Tiểu Nha chính là nha hoàn ở trong phủ Thừa Tướng, nên nàng liền trở thành nha hoàn có quyền chức cao nhất ở đây, tự nhiên làm cho mọi người đều muốn nịnh hót nàng. Đẩy cửa phòng Lưu Thẩm ra, Tiểu Nha liếc mắt nhìn bốn phía một cái, lúc này mới cố ý lên giọng nói, "Lưu Thẩm, vương phi nghe nói bà rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, nên sai ta đến thăm bà...... A! Có người chết......" Thanh âm Tiểu Nha sắc bén cất cao, tay run run, hoảng sợ nhìn Lưu Thẩm ở trên giường thất khiếu chảy máu, mặt tím bầm dữ tợn như chết không nhắm mắt, khiến Tiểu Nha sợ đến tái mặt. Nàng cố ý đến để hạ độc, vì vậy chuyện đầu tiên phải mở miệng chào hỏi bọn nha hoàn cùng nô tài trong viện biết mình đến thăm Lưu Thẩm, như vậy ít nhất sẽ không để người khác hoài nghi nàng. Tuy nhiên, điều không ngờ, vừa tìm đến Lưu Thẩm thì bà đã bị trúng độc bỏ mình. Thu Phong Viện. Không phải chứ, lúc bụng no liền muốn nghĩ cách giải tỏa dục vọng? Hơn nữa đối tượng xuất hiện trong mộng xuân chính là Vương gia? Lúc Lâu Hướng Vãn nằm ngủ trên giường mơ thấy điều kinh khủng, liền bật dậy, lắc đầu giơ tay lên sờ mặt mình một cái, tay vừa chạm vào mặt liền nóng bừng, nhất định là nhiệt độ trong Thu Phong Viện quá cao, nên mình mới bị thương hàn khiến mặt nóng đến vậy. Lại nhớ nụ cười tà mị khi mình áp đảo vương gia ở trong mộng, nhưng rõ ràng quan hệ thật của hai người lại chẳng có gì xảy ra cả! "Mộc Mộc, không xong rồi!" Tiếng thét của Đoàn Tử lại truyền đến, làm nàng cảm thấy bất an rất nhiều. Nghe tiếng Đoàn Tử gào thét, ánh mắt Lâu Hướng Vãn tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vặn vẹo, bản thân mình không có thói quen nói mớ, nên chắc chuyện trong mơ của mình với Vương gia chỉ có mình biết. "Mộc Mộc, không xong rồi, Lưu thẩm đã chết!" Đoàn Tử đẩy cửa vào phát ra cái rầm, há mồm thở hổn hển, mặt thở phì phò không biết do bị nắng hay do chạy, gương mặt đỏ bừng chảy đầy mồ hôi. May mắn cho mình, chuyện áp đảo Vương gia gian ác kia chắc cũng chỉ có mình biết rõ! Lâu Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm. Vương gia đúng là người kinh khủng, ban ngày hành hạ mình còn chưa đủ, ngay cả trong mộng cũng đến hành hạ mình. Nhưng Đoàn Tử mới nói gì, Lưu Thẩm chết? Lão bà kia chết cũng tốt...... Mắt Lâu Hướng Vãn trừng lớn lần nữa, chân không nhảy xuống giường, tay run rẩy chỉ vào Đoàn Tử đang thở dốc, miệng cố nói, "Ta không nằm mơ có đúng không? Đoàn Tử, bà ta còn sống sờ sờ mạnh khỏe mà? Nên người chết ngươi nói là ai hả?" "Mộc Mộc, Lưu Thẩm thật sự đã chết rồi." Đoàn Tử suy sụp, liếc mắt nhìn gương mặt ngụy biến của Lâu Hướng Vãn, lớn tiếng mở miệng, "Mộc Mộc, ta bảo đảm với ngươi, ta thật sự đã nghe theo lời ngươi không để cho người thứ ba đụng vào trong thuốc, nhưng Lưu thẩm vẫn bị giết chết." Mình quả thật xui xẻo! Lâu Hướng Vãn dùng một tay vỗ vào trên ót mình, toàn thân vô lực trực tiếp ngã lên trên giường, trợn mắt nhìn về phía trần nhà. Lưu Thẩm chết rồi, mình đã cố dùng trăm phương ngàn kế, nhưng vẫn khiến Dung Trắc Phi thành công, lần này mình không chết ách cũng bị lột da. Đoàn Tử chạy nhanh đến viện, nên kịp báo tin trước cho Lâu Hướng Vãn biết. Về phía Dung Trắc Phi vẫn còn đang trang điểm thay đổi xiêm y, sau đó mới mang người đến báo cho Lôi quản gia biết, cả đoàn người từ từ tiến vào trong Thu Phong Viện để vấn tội. Hoa Thiên Thiên cũng có mặt trong đoàn người đi đến viện, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, tức giận đứng cắn răng nhìn. Mộc đầu ngu xuẩn chết tiệc này, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, sống trong vương phủ cần phải thận trọng từ lời nói đến hành động, không nên cùng Vương gia mập mờ không rõ ràng, lần này tốt rồi bị Dung Trắc Phi đổ nước bẩn lên trên người. Mộc Mộc bị mang tội danh hạ độc giết người, chắc sẽ bị nha môn dụng hình xử phạt, nên dù có là người trong vương phủ cũng sẽ bị trừng trị tội. Bị hoa Thiên Thiên dùng ánh mắt muốn ăn thịt người làm khiếp sợ, thật sự nàng bị oan mà, Lâu Hướng Vãn chép miệng, cúi đầu xuống, nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Thật sự mình vô tội mà. Lôi quản gia vẫn giữ bộ dáng nghiêm khắc như cũ không hề lộ ra biểu hiện khác thường, duy chỉ có Dung Trắc Phi là đắc ý nhất, trên khuôn mặt diễm lệ vẫn không che giấu nụ cười của mình, "Mộc Mộc, ngươi có biết tội của ngươi chưa hả? Cho dù ngày đó kê biên tài sản ở Viện Văn thị, Lưu Thẩm đánh ngươi hơn vài roi, ngươi không nên ghi thù hận, hại người bằng độc dược chứ." Dung Trắc Phi từ từ mở miệng, mặt kiêu ngạo nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, thanh âm trong đó đột nhiên trở nên sắc bén, trách cứ gay gắt, "Ngươi nghĩ chức phận của ngươi ở Phượng vương phủ này gì, ngươi chỉ là một nha hoàn hạ tiện lại dám hạ độc giết người. Ngươi còn biết vương pháp hay không, có còn để bản phi và Vương gia ở trong mắt ngươi không hả! Bọn ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, sao không mau bắt hung thủ giết người lại cho bản phi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]