Chương trước
Chương sau
.
Lâu Hướng Vãn không nghĩ ra tại sao vương gia mượn tay Dung Trắc Phi dạy dỗ Tử Thư, dĩ nhiên Đoàn Tử chỉ là người hầu nhỏ nhoi làm sao biết rõ. Lâu Hướng Vãn không ngừng tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại càng không nghĩ ra, cảm giác trong lòng như một con mèo không ngừng gãi ngứa, rốt cuộc Lâu Hướng Vãn phát hiện mình không thể chịu đựng nổi, cần phải đi tìm người am hiểu nhất.
"Lôi bá, người nói xem vương gia đang diễn tuồng gì vậy?" Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, mở miệng nói, gương mặt nhỏ nhắn trông rất lanh lợi, không giống bộ dáng hèn mọn khi đối mặt Phượng Kính Dạ, giờ phút này đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt sáng long lanh, bởi vì cười, khiến lúm đồng tiền trên gương mặt lõm xuống, khóe môi cong lên, trông thế nào cũng rất sinh động.
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ, lòng vương gia, ngươi có thể nghĩ thông suốt sao." Mọi người ở vương phủ rất kiêng kỵ kính nể Lôi quản gia, mỗi ngày đều rất nghiêm túc, ánh mắt dữ dằn, chỉ cần phát hiện sai lầm, tuyệt đối không khoan nhượng, thậm chí người vương phủ đều chưa từng thấy qua Lôi quản gia cười.
"Lôi bá, ngươi không nói ra, ban đêm ta không thể ngủ được!" Lâu Hướng Vãn lôi kéo ống tay áo Lôi quản gia làm nũng, đáng thương ngước đầu nhìn Lôi quản gia, "do ta không hiểu rõ ý Vương gia, nên từ nay về sau lỡ ta làm sai chuyện gì, chắc chắn sẽ bị phạt, Lôi bá, người xem thân thể nhỏ bé của ta có thể chịu nổi gia quy vương phủ sao?"
"Tử Thư đã bán đứng ngươi, ngươi cứ mặc kệ chuyện của nàng ta đi?” Lôi quản gia nghiêm mặt, thanh âm lạnh nhạt khiển trách.
"Trời đất chứng giám, ta tuyệt đối không phải giúp Tử Thư, ta chỉ đơn thuần muốn biết tâm tư Vương gia!” Bớt ầm ĩ lại, bàn tay nhỏ bé nâng lên ngang lỗ tai, Lâu Hướng Vãn trịnh trọng không ngừng thề thốt, sợ Lôi quản gia không tin mình.
Mình cũng không thiện lương như vậy đâu, tính tình Tử Thư thuộc dạng âm tình bất định, một hồi tốt, một hồi sinh ra ác độc. Trước kia không nói, lần này Tử Thư bị Dung Trắc Phi đánh, Lâu Hướng Vãn tuyệt đối không ngu ngốc đi trêu chọc Tử Thư, trở thành nơi trút giận cho nàng ta.
"Tâm Vương gia.....” Tiếng Lôi quản gia dừng một chút, mở to hai mắt, hiếu kỳ không ngừng nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó lộ ra dáng vẻ phớt lờ mở miệng, "Ngươi đi hỏi Vương gia đi.”
"Không được!" Lâu Hướng Vãn cao giọng, trực tiếp lắc đầu, ngu mới đi trêu chọc Vương gia, không có gì còn bị Vương gia làm hại, nếu mình tái phạm dính vào chuyện ngu ngốc, không phải tìm đường chết sao.
Lôi quản gia cực kỳ mâu thuẫn nhìn Lâu Hướng Vãn, ánh mắt phức tạp mở miệng nói, "Thân thể hoàng thượng càng ngày càng kém, đã qua hai năm đều không quan tâm đến chuyện triều chánh, cứ luôn dùng thuốc để kéo dài mạng sống. Ở trong triều đình, quan hệ Thái Tử với Tam vương gia càng ngày càng trở nên căng thẳng. Lúc này, Vương gia cần phải dẹp yên chuyện vương phủ, mới có thể chuyên tâm xử lý đại sự bên ngoài.”
Dẹp yên vương phủ? Trong đầu Lâu Hướng Vãn kinh ngạc nghĩ đến bốn chữ này, là có ý gì? Vương gia muốn vương phủ yên ổn, vậy thì sao? Tử Thư sẽ không an phận, bởi tính tình ương ngạnh là bằng chứng do Vương gia cưng chiều mà ra, hơn nữa Tử Thư chỉ là một nha hoàn, cho nên người Vương gia muốn trừ đi là Dung Trắc Phi, nên Tử Thư chỉ là một con cờ thôi sao?
Trong lòng cảm giác có chút lạnh, có chút lạnh nhạt, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lâu Hướng Vãn liền tái nhợt, cho dù Hạ Thiên nhưng sao cảm giác tay chân lạnh như băng, trên người toát mồ hôi lạnh.
Chuyện Văn phu nhân vụng trộm tạm thời không nói, ở trong vương phủ này bất kể Tử Thư hay là Dung Trắc Phi đều là người rất ương ngạnh, nhưng tâm các nàng luôn hướng về Vương gia. Nhưng hiện nay Vương gia lại muốn lợi dụng họ nội đấu để diệt trừ đối phương, Dung Trắc Phi xảy ra chuyện, sẽ lấy thế lực Minh Gia ra, chỉ sợ Tử Thư chỉ có một con đường chết, bằng không Minh Gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ?
"Vương gia sao có thể ác như vậy?” Tại sao giữa người và người lại có thể lợi dụng nhau? Lâu Hướng Vãn cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn, không nói ra được khó chịu trong lòng, cảm giác đè nén giống như bàn tay bị bóp giữ tại cổ họng. Mình đã biết rất rõ, cho nên mới trốn đến nơi rất xa, nhưng sao vẫn cảm giác thất vọng?
"Mộc Mộc, ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó, ở trong vương phủ không được phép mềm lòng, Vương gia làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vì......” Lời còn chưa nói ra, Lôi quản gia dừng lại ngay lập tức, nhìn bóng dáng màu đen cao ngất ở cánh cửa, sau đó cung kính khom người, bước chân chậm lui ra ngoài.
Mắt phượng hẹp dài của Phượng Kính Dạ lẳng lặng cúi đầu nhìn, không biết thần trí của Lâu Hướng Vãn đã bay đến địa phương nào, trong thời gian ngắn nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của hắn liền mất đi nụ cười, mang vẻ lạnh nhạt mà nghiêm nghị, thì ra khi Phượng Kính Dạ không cười lại lãnh khốc vô tình như thế.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong tròng mắt đen của Phượng Kính Dạ ẩn giấu vẻ quan tâm cùng lạnh nhạt bất đắc dĩ, Tiểu Mộc Đầu quả là mềm lòng. Nếu muốn ở bên cạnh Phượng Kính Dạ, nhất định không được phép mềm lòng, cho nên hắn phải hung ác tuyệt tình, để Tiểu Mộc đầu của hắn nhanh chóng lớn lên, cho dù nàng oán giận cũng được, lẩn tránh cũng tốt, đợi sau này thiên hạ an định, cho dù nàng có mềm lòng thì trong mắt cũng sẽ không lộ ra. Ở trong vương phủ cũng đã là vũng nước sâu, chứ đừng nói chi đến tình hình ở ngoài vương phủ, cho nên giờ khắc này Tiểu Mộc đầu nhất định không thể gặp chuyện không may xảy ra.
"Trách Bổn vương có lòng dạ độc ác sao?" Phượng Kính Dạ mở miệng cười, môi mỏng chậm rãi cong lên.
"Đúng..... Vương gia, nô tỳ không dám!" Vốn cho là Lôi quản gia mở miệng, vừa mới trả lời, Lâu Hướng Vãn nhận ra có cái gì không đúng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy Phượng Kính Dạ đáp lại bằng nụ cười tà mị. Lâu Hướng Vãn lập tức nói vòng vo, lại cúi đầu cung kính đầy hèn mọn, chỉ là lần đầu tiên cảm giác nụ cười ấy của Phượng Kính Dạ sao lại máu lạnh vô tình như thế, có lẽ đây chính là đặc điểm của người trong hoàng gia, không phải mình đã sớm biết rồi sao?
Nghĩ đến ngày đó, trời chiều nhuộm máu Dược Vương Cốc, nghĩ đến tình cảnh trốn chạy, cảnh máu tanh cùng bụi bậm, nghĩ đến bóng dáng một số người hướng đến Sinh Tử Nhai nhảy xuống, Lâu Hướng Vãn chợt siết chặt tay, móng tay hung hăng ấn vào trong lòng bàn tay. Người trong hoàng gia, từ trước đến giờ đều máu lạnh vô tình, luôn lợi dụng người bên cạnh mình. Mình biết rất rõ, vậy tại sao còn cảm thấy thất vọng, còn cảm thấy khó chịu.
"Tiểu Mộc đầu, nhìn Bổn vương!” Phượng Kính Dạ không biết tại sao Lâu Hướng Vãn đột nhiên dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình như thế, nhưng bất kể vì sao, ánh mắt Phượng Kính Dạ vẫn rất lạnh lẽo, lộ ra bộ mặt không vui.
"Nô tỳ không dám!" Như cũ bốn chữ, không giống thường ngày với dáng vẻ cung kính, giờ phút này thanh âm Lâu Hướng Vãn vừa êm ái lại mang theo nụ cười lạnh. Nếu nghe cẩn thận, thậm chí có thể cảm nhận trong lời nói của nàng có ý châm chọc.
"Dám làm trái lệnh Bổn vương, Tiểu Mộc đầu, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!" Thanh âm Phượng Kính Dạ mấy phần rét lạnh, cười lạnh bước đến, thân thể Lâu Hướng Vãn lui về phía sau. Liền nhanh chóng lấn người tiến lên, một bàn tay kèm theo mấy phần lực đè xuống bả vai Lâu Hướng Vãn, một bàn tay thô bạo nâng cằm của nàng lên, ánh mắt lộ nụ cười lạnh, "Tiểu Mộc đầu, ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.