Dùng tốc độ rùa con từ từ bò vào cửa, Lâu Hướng Vãn cúi đầu khom lưng, tuyệt đối khúm núm vâng lời, chỉ thiếu rúc mình vào trong mai rùa mà thôi.
“Tiểu Mộc Đầu, ngươi muốn bổn vương lâm triều trễ sao?” Bóng dáng cao to uể oải đứng lại, Phượng Kính Dạ quay đầu ra sau lưng, nhìn Lâu Hướng Vãn cười híp mắt.
“Nô tỳ không dám.” Hung hăng oán thầm trong lòng một phen, thanh âm Lâu Hướng Vãn càng thêm hèn yếu, mặc dù vương gia đối xử với mình không tệ, lúc vui vẻ liền bản thưởng rất nhiều rất nhiều thứ.
Nhưng từ khi ở Phượng vương phủ, nhìn thấy Phượng Kính Dạ đáp lại bằng nụ cười vui vẻ cùng đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó còn trêu cợt nàng là Tiểu Mộc Đầu, Lâu Hướng Vãn liền quyết định. Từ nay về sau, vương gia ở hướng đông, cô sẽ ở hướng Tây, nơi có vương gia ở thì Lâu Hướng Vãn coi như đó là cái hố, không muốn chôn mình vào đó.
Phượng Kính Dạ cúi đầu nhìn bộ dạng Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cười châm chọc, hít vào rồi thở ra một hơi dài, thầm đếm ba… hai… một…
“Đau!” Lâu Hướng Vãn xoa lỗ mũi bị đụng đau ê ẩm, lòng bàn tay truyền đến hơi thở ấm áp khiến Lâu Hướng Vãn hơi kinh ngạc. Đột nhiên ngẩng đầu lên trợn to đôi mắt, sắc mặt tái nhợt đè nén đến trắng xanh, “Vương gia, nô tỳ biết tội.”
“Tiểu Mộc Đầu, đây là lần đầu tiên ngươi ngã vào lòng của bản vương, rất đáng mừng thì sao có tội được?” Âm cuối lên cao, Phượng Kính Dạ thản nhiên cười đắc ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/131527/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.