Hậu cung của Cẩu Hoàng đế rất lớn, ngoài điện Thanh Tâm, còn có vô số cung điện, những cung điện ấy mái hiên cao vút, tráng lệ huy hoàng, lại không có một khối gạch đá tầm thường dư thừa nào.
Phương Đào không khỏi lo lắng thở dài.
“Ngươi biết nơi nào có gạch vuông vắn hoặc là đá không?”
Thái giám trẻ tuổi này vào cung sớm, cũng có chút hiểu biết về các nơi trong hậu cung. Hắn nheo mắt cười cười, nói: “Cung Khôn Đức đang được sửa chữa, có lẽ có thể tìm được gạch đá cô nương cần.”
Cung Khôn Đức ở đâu, Phương Đào cũng không biết. Thái giám trước mắt này nàng cứ thấy quen mắt, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Thái giám trợn tròn mắt nhìn nàng, ngượng ngùng gãi gãi đầu cười nói: “Cô nương sao lại quên? Hôm đó nô tài bị phạt quỳ, cô nương còn mang đồ ăn cho ta.”
Hắn nhắc như vậy, Phương Đào đột nhiên nhớ ra.
“Thì ra là ngươi? Ngươi không sao chứ?”
Thái giám nhếch miệng cười cười: “Nô tài không sao, đa tạ cô nương giúp ta”
Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Phương Đào căn bản không để tâm.
Nhưng dù sao cũng đã quen biết sơ, hai người coi như người quen. Thái giám chủ động tự giới thiệu: “Ta họ An, cô nương cứ gọi ta là Tiểu An Tử được rồi.”
Cùng là nô tỳ trong cung, Phương Đào không hề cảm thấy mình cao quý hơn đối phương, cái tên Tiểu An Tử nàng không dám gọi.
Quen thuộc hơn một chút, Phương Đào cùng hắn trò chuyện.
“An công công, ngươi vào cung từ khi nào?”
“Ta vào cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron/4803397/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.