Trong nhà vắng lặng không tiếng động. Sau khi chén t.h.u.ố.c đen sì được đặt xuống, nữ đầu bếp liền lui ra ngoài.
Phương Đào chầm chậm đ.á.n.h giá một lượt căn phòng ngủ lạnh lẽo và đầy áp lực của Cẩu Ngụy Vương, vẻ mặt buồn rầu. Cẩu Ngụy Vương không cho phép nàng tùy ý rời đi, còn muốn nàng ở lại trong phòng hắn. Không biết hắn đang có ý đồ xấu gì, nhưng lúc này nàng tốt nhất không nên làm trái ý hắn, nếu không e rằng sẽ chuốc họa vào thân.
Chén t.h.u.ố.c kia cần phải uống sau khi rút tên, để ngừa vết thương bị mưng mủ thối rữa, chỉ là nó quá đắng. Phương Đào nhăn mặt uống được vài ngụm, rồi nhất quyết không muốn uống hết nữa.
Thuốc đặt ở đây, nữ đầu bếp sẽ không phát hiện nàng có uống hết hay không. Phương Đào ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy trong viện im ắng không một bóng người, liền lén đổ hết chỗ t.h.u.ố.c còn lại ra ngoài.
Vết thương vẫn thường xuyên nhói đau, giống như ong vàng đột nhiên chích. Ngủ sẽ không chú ý đến cơn đau, Phương Đào cẩn thận ôm cánh tay, quyết định ngủ bù một giấc.
Tuy nhiên, phòng ngủ này u ám đáng sợ, chiếc giường của Cẩu Ngụy Vương giống như giường xác, nàng không dám ngủ tiếp.
Gần cửa sổ có một chiếc sập ngồi. Phương Đào ước chừng, kích thước vừa vặn có thể chứa nàng.
Chỉ chốc lát sau, Phương Đào trải nệm chăn rồi nằm xuống. Chén t.h.u.ố.c kia có chút tác dụng an thần giảm đau. Nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, thẳng đến ngày hôm sau mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron/4803374/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.