Ngày hôm sau, Phương Đào uống xong bát t.h.u.ố.c đen sì kia. Bệnh cảm lạnh vừa đỡ chút, nàng và cả Đại Hôi cùng được đưa đến một khu vườn.
Khu vườn đó vừa rộng rãi lại vừa tinh xảo. Cây cỏ xanh tươi, đình đài lan khắp, nước chảy róc rách, các sân xen kẽ đẹp mắt. Nó lớn đến mức căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối, và mọi nơi nàng đi qua đều rất đẹp.
Nàng nghe người đưa tới nói, nơi này tên là Di Viên, là vườn của Tạ gia Quốc Công phủ. Ngụy Vương Điện hạ đưa nàng đến đây là để chờ nàng khỏi bệnh, rồi học các quy tắc lễ nghi mà một tỳ nữ cần phải biết.
Quốc Công phủ làm gì, Phương Đào không rõ lắm, nhưng một nhà có khu vườn lớn như vậy, chắc chắn cũng là người có quyền thế.
Sau khi vào vườn, Phương Đào và lừa của nàng được bố trí ở một tiểu viện nhỏ bị bỏ không ở góc Đông Bắc.
Viện này chỉ có ba gian nhà và một chuồng lừa, rất giống sân nhà nông, lại nằm ở vị trí hẻo lánh, yên tĩnh, ít người qua lại.
Từ khi đến đây, suốt mấy ngày liền, ngoài một v.ú già mỗi ngày đưa thuốc, đưa cơm và cho lừa ăn, Phương Đào chưa từng gặp ai khác.
Sức khỏe Phương Đào vốn tốt, tiểu viện này lại rất giống sân nhà nàng ở quê, nên nàng quen ở. Không phải đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Cẩu Ngụy Vương, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ vài ngày sau, bệnh cảm lạnh liền khỏi hẳn.
Hôm nay nàng dậy rất sớm. Lúc ánh nắng sớm còn mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron/4803369/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.