Chiều ngày Tết Trùng Dương năm ấy, ánh nắng vàng rực như vàng tan chảy, hương hoa quế thoang thoảng.
Trong tiểu viện yên tĩnh không tiếng động, một tiếng khóc oe oe vang lên.
Phương Đào sinh hạ một bé trai.
Từ Vân Dao cố ý từ y quán đến đỡ đẻ cho nàng, đợi nàng sinh hạ đứa bé thuận lợi, mới hoàn toàn an tâm.
"Phương Đào, muội đã đặt tên cho con chưa?"
Trước khi đứa bé ra đời, Phương Đào đã suy nghĩ vài cái tên, không hiểu vì sao, nàng trước kia biết ít chữ, giờ lại biết cả câu trong "Thiên Tự Văn"—“Chỉ tân tu hỗ, vĩnh tuy cát thiệu”—ý là cần cù giản dị, tu dưỡng đạo đức tích phúc, mãi mãi bình an tốt đẹp.
Nàng cười, nói với Từ Vân Dao: "Ta nghĩ kỹ rồi, tên lớn sẽ gọi là Cát Thiệu."
Đặt tên cho con là Phương Cát Thiệu, mong thằng bé mãi mãi bình an, phẩm tính hiền lành.
Từ Trường An nôn nóng bất an đi qua đi lại bên ngoài, vạt áo bào sắp bay thành bóng mờ, nghe nói mẹ con Phương Đào bình an, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi thăm thằng bé mới sinh không lâu.
Chỉ thấy tiểu gia hỏa nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt như hạt nho đen, nằm đó không khóc không quấy, vừa ngoan vừa yên tĩnh. Từ Trường An thích vô cùng. Hắn muốn ôm thử thằng bé, nhưng lại sợ không dám ôm, vò đầu bứt tai sốt ruột hồi lâu, nhìn nó, nghẹn ra một câu: "Mau lớn lên, lớn rồi, thúc sẽ dạy cháu cưỡi ngựa b.ắ.n tên, đọc sách học chữ."
Trong thời gian ở cữ, Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034586/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.