Thiền phòng bên trong chùa Linh Bảo, hương trầm thoang thoảng cháy, bên ngoài mưa như trút nước, trong phòng lại yên tĩnh không tiếng động. Tạ Nghiên nghiêng người nằm trên sập trong phòng, ngủ rất say.
Tiết Ngọc liếc nhìn nàng vài lần, thấy nàng tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài. Ngoài thiền phòng vang lên tiếng bước chân cực nhẹ. Thoáng chốc, một người đàn ông đội nón cói che mặt lặng lẽ đi đến. Người đàn ông tháo nón cói cùng khăn che mặt, lộ ra một đôi mắt chim ưng sắc bén, hiểm độc. Tiết Ngọc lơ đãng v**t v* vòng ngọc trên cổ tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng. “Mang người đi chưa?” Nàng nhàn nhạt nói.
“Bẩm nương nương, đã mang đi rồi, cung tỳ kia cũng bị xử lý, vừa lúc trời đổ mưa to, không để lại chút dấu vết nào.”
“Thật là trời giúp ta,” Tiết Ngọc cười khẽ một tiếng. “Sẽ không xảy ra sai sót nào chứ?”
“Nương nương yên tâm, trên thuyền đã có người lo liệu, không một người sống nào trên thuyền được giữ lại.” Tiết Ngọc khẽ mỉm cười, liếc mắt ra hiệu về phía cửa. Người đàn ông mắt chim ưng hiểu ý chắp tay, lặng lẽ lui ra ngoài.
Không lâu sau, trên sập vang lên tiếng động sột soạt, Tạ Nghiên chậm rãi tỉnh lại. Nàng vừa rồi ở trong thiền phòng uống mấy ngụm trà, không hiểu sao lại chóng mặt, thế mà lại nằm ở đây ngủ thiếp đi. Bên ngoài đổ mưa to, sắc trời tối sầm, Hoàng hậu nương nương ngồi ở gian ngoài, lấy tay chống trán, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034584/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.