Đèn cung đình trong điện đã thắp, chậu than đã đốt, vốn là nơi ấm áp sáng sủa, nhưng Phương Đào lại cảm thấy lạnh thấu xương. Cổ tay nàng bị Tiêu Hoài Tiễn nắm chặt đầy sức lực, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt chứa đầy sự phẫn nộ mãnh liệt.
Nàng cố giãy dụa vài lần, nhưng không thể nhúc nhích. Sức lực quá chênh lệch, nàng không thể chống lại hắn. Sự uất ức và phẫn nộ dâng trào trong lòng, Phương Đào tức giận đến mức gần như không thở nổi. Nàng còn chưa kịp mở miệng mắng hắn, đột nhiên mũi cay xè, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
Nàng chỉ là một cô gái thôn quê, thân phận thấp kém, hèn mọn như một con kiến, nhưng nàng có làm gì sai đâu, dựa vào đâu mà nàng phải chịu sự trừng phạt, giày vò như thế từ hắn? Nàng thà đi dọn phân, xuống ruộng đào đất, hay đi ăn xin dọc phố, cũng không muốn bị hắn giam cầm trong cung điện này, làm phận thiếp thất. Nghĩ đến hắn muốn ngủ lại ở đây, nàng liền cảm thấy khó chịu, ghê tởm. Nàng chỉ mong hắn nhanh chóng biến mất, tốt nhất là vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Thấy bộ dạng nàng uất ức, không cam lòng rơi lệ, sắc mặt Tiêu Hoài Tiễn lập tức lạnh như sương. Hắn c.ắ.n răng cười lạnh, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn, cúi người lau nước mắt trên mặt nàng.
“Phương Đào, trẫm đã phong nàng làm Quý nhân, sau này nàng vì trẫm sinh hạ con nối dõi, trẫm còn sẽ thăng phân vị cho nàng, rốt cuộc nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034580/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.