Bóng đêm mờ mịt giăng xuống, bầu trời vốn trong sáng giờ lặng lẽ bao phủ một tầng u tối. Vầng trăng khuất sau mây, bốn bề chỉ còn là bóng tối mịt mùng. Chỉ có ngọn đèn lồng bên mái hiên toát ra ánh sáng mờ nhạt.
Nền đá hoa cương của điện Thanh Tâm lạnh ngắt, cứng rắn, Phương Đào đã quỳ ở đó nửa canh giờ. Đầu gối nàng đau nhức không ngừng, chân tay gần như tê cứng. Nàng khẽ khom lưng xoa bóp chân một chút, lập tức có thái giám đi tới cảnh cáo.
“Phương cô nương, Hoàng thượng đã dặn, trước khi quỳ đủ một canh giờ, không được cử động.”
Trong thư phòng điện Thanh Tâm, ánh đèn sáng trưng, bóng dáng Tiêu Hoài Tiễn cao lớn, lạnh lùng hiện rõ. Phương Đào ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại im lặng cúi đầu.
Hôm nay vừa nhìn thấy Cẩu hoàng đế ở sân bóng, nàng đã biết mình sẽ gặp rắc rối lớn. Nàng không nghe lời hắn tự ý ra khỏi Ngự uyển, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này trừng phạt nàng một trận. Phương Đào cay đắng thở dài, c.ắ.n răng cố gắng thẳng lưng, tiếp tục quỳ.
Một canh giờ cuối cùng cũng trôi qua. Phương Đào khó khăn cử động chân tay, rồi chuyển từ thế quỳ sang ngồi, rưng rưng nước mắt xoa bóp đôi chân gần như mất hết cảm giác.
Rất nhanh, có thái giám đến truyền lời: “Phương cô nương, Hoàng thượng hỏi ngươi đã nhận ra lỗi lầm của mình chưa?”
Phương Đào dụi nước mắt, gật đầu cứng nhắc: “Nô tì biết sai rồi. Nô tì lẽ ra phải tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không nên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034558/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.