Việc lọc xương cá, ước chừng mất nửa canh giờ.
Thật ra đó vốn là một việc rất đơn giản, cá quế ít xương, không tốn nhiều công phu như vậy, nhưng cẩu Hoàng đế là một người cực kỳ bắt bẻ, hắn phát hiện một cái xương nhỏ trong thịt cá, liền lạnh mặt ra lệnh cho người lọc lại thật kỹ một lần nữa.
Nửa canh giờ trôi qua, chờ Phương Đào cuối cùng có thời gian ngồi xuống dùng bữa, nàng mới phát hiện bụng mình đã thực sự no, không ăn thêm được gì.
Món cá quế chiên xù nàng căn bản chưa kịp ăn, cẩu Hoàng đế bắt nàng lọc xong xương, lại chỉ nếm mấy miếng rồi bỏ đũa, cả một đĩa cá quế cứ thế lãng phí, thật sự đáng tiếc.
Phương Đào lưu luyến nhìn chằm chằm bàn thức ăn, sờ sờ cái bụng gần như không chứa thêm được chút đồ ăn nào.
Nàng c.ắ.n răng, tính toán cố gắng ăn thêm vài miếng, lại nghe được cẩu Hoàng đế vô tình ra lệnh.
“Trẫm muốn nghỉ ngơi, đi trải giường dọn chăn gối.”
Phương Đào đành phải không tình nguyện buông đũa, đi sửa soạn giường cho hắn.
Trong phòng ngủ đặt một chiếc giường có rèm che, giường nệm rất rộng, ước chừng có thể nằm song song ba bốn người.
Phương Đào trải phẳng đệm, khăn phủ giường, kéo chăn gấm, còn buông rèm giường màu xanh nhạt cho ngay ngắn, làm xong những việc đó, nàng liền tự giác rời khỏi phòng ngủ.
Trời đã tối muộn, nàng cũng mệt mỏi, cẩu Hoàng đế ngủ ở đây, nàng liền tính toán như thường lệ, đi ngủ ở phòng người hầu bên cạnh.
Nàng vừa đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034544/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.